Ta đang ngủ say, giật mình bật dậy vội nhào qua, may mà ám vệ đại ca phản ứng nhanh, nếu không ta đã vỗ huynh ấy dính vào tường rồi.
"Sao thế? Nửa đêm nửa hôm có chuyện gì à?"
Ám vệ đại ca mặc đồ đen, đứng lặng lẽ trong bóng tối, trông thật đáng sợ.
"Hắc Tử, bao nhiêu tiền thì muội chịu ở lại? Cứ ra giá đi."
Ta: "..."
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Ám vệ đại ca thả người ngồi xuống ghế, uống một hơi hết cả ấm trà lạnh.
"Trước kia thích hát, hát được ba câu thì ngừng."
"Giờ thì hay rồi, ban đêm không ngủ, cứ rống lên, toàn những câu từ dâ//m loạn, người đàng hoàng nào chịu nổi?"
Ta gãi đầu: "Không phải nghe cũng hay sao?"
Ám vệ đại ca trợn mắt: "Là vì muội nghe không hiểu!"
"Hắc Tử à, đại ca cầu xin muội, muội nhận lời ngài ấy đi, ở lại đi. Đại ca chia một nửa số bạc tích cóp bấy lâu cho muội, được không?"
Ta cắn môi: "Nhưng… ta vẫn muốn về quê…"
Ám vệ đại ca hít sâu một hơi, đột ngột đứng dậy:
"Được, coi như ta chưa từng đến đây, nếu ta bị t//ức ch//ết, bạc của ta chôn dưới gốc cây thứ ba mươi tám trong phủ, sâu hai mét, muội đào lên làm của hồi môn đi!"
Nói xong huynh ấy bỏ đi, không ngoảnh đầu lại.
Hai ngày sau, Tôn thị vệ cũng tìm đến ta.
Huynh ấy cẩn thận đẩy một hộp điểm tâm về phía ta, giọng điệu dè dặt:
"Hắc cô nương à, năm đó không phải đại ca không nói cho muội biết, mà là khi đó muội còn nhỏ, đại ca sợ làm tổn thương trái tim mong manh của muội..."
"Bây giờ cũng đâu phải đại ca nói cho muội biết, mà là tự muội nhìn thấy đúng không? Với lại, phát hiện sớm vẫn là chuyện tốt.”
"Trong thành này còn đầy nam nhân tốt, muội việc gì phải vì một tên cặn//bã mù mắt mà từ bỏ những ngày tháng phú quý vinh hoa?”
"Không đáng đâu! Nghe lời đại ca, thật sự không đáng!"
Ta đẩy điểm tâm trở lại. "Tôn đại ca, muội hiểu tấm lòng của huynh, nhưng muội đã quyết rồi, muội nhất định phải đi."
Tôn thị vệ gật đầu. "Được, muội đã nói vậy thì đại ca phải giảng đạo lý một chút. Còn nhớ lúc trước muội đưa đại ca khô bò không?"
Ta gật đầu, không hiểu sao anh ấy lại nhắc chuyện này.
"Khô bò đó ít nhất cũng bỏ nửa cân thuốc xổ phải không? Muội nói đưa cho đại ca là đưa luôn, đại ca có từ chối không?"
Ta lắc đầu.
"Thấy rõ khoảng cách chưa? Đây chính là khác biệt.”
DPT
"Đại ca biết rõ ăn vào sẽ tào tháo rượt, nhưng nể tình muội còn nhỏ, vẫn không chút do dự mà ăn.”
"Không những đại ca ăn, mà còn kéo cả Tiểu Tam ăn chung, hai chúng ta cùng nhau đi ngoài suốt năm ngày liền!”
"Vậy mà chúng ta có từ chối muội không? Muội tự nghĩ lại đi, sao bây giờ muội lại nhẫn tâm từ chối đại ca?"
Tiểu Tam là ám vệ đại ca, xếp thứ ba trong phủ.
"Tôn đại ca, muội…"
"Hắc cô nương, đừng nói nữa, muội suy nghĩ kỹ đi. Nếu nghĩ thông suốt, thì cứ ở lại. Sau này dù muội có bỏ vào khô bò mấy cân thuốc xổ, đại ca cũng ăn!"
Nói xong, huynh ấy vung tay áo, tiêu sái rời đi.
22
Mấy ngày sau, trong phủ vắng lặng hẳn.
Hà Hú đột nhiên bận rộn công vụ, rất ít khi về phủ.
Tôn và Tam đại ca có thành kiến với ta nên cũng chẳng buồn để ý.
Ta chẳng có việc gì làm, đành cả ngày trêu đùa con chim ưng đen.
Đến đêm ngày thứ bảy, Hà Hú trở về.
Lần đầu tiên trong nhiều năm, ta thấy hắn bước đi vội vàng, thần sắc căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn túm lấy cổ tay ta, kéo vào phòng, móc từ trong n.g.ự.c ra một xấp ngân phiếu dày cộp, nét mặt nghiêm túc.
"Không phải muốn về quê trồng trọt sao? Đúng lúc, sáng mai ngươi lập tức đi đi.”
"Ta đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, phu xe sẽ đưa ngươi về thôn Đồng Hoa, từ nay về sau muội không còn liên quan gì đến phủ Thượng thư nữa."
Ta nhìn xấp ngân phiếu mà chẳng hiểu gì cả. "Ý gì đây, đại nhân? Ta còn chưa làm đủ thời gian, ngài không cần trả công nữa đâu..."
Hà Hú mất kiên nhẫn, đẩy ta ra ngoài. "Bộ dạng xấu xí này của ngươi, ta nhìn đủ rồi. Cho ngươi chút bạc coi như bù đắp hai năm ở phủ đã làm mất vị hôn phu của ngươi, mau đi đi. Cầm tiền về quê mua cái nhà, biết đâu còn có kẻ ham tiền mà để mắt tới ngươi."
"Không phải vậy đâu đại nhân, dù có đi ta cũng không cần bạc của ngài..."
Nhưng Hà Hú chẳng cho ta cơ hội từ chối,hắn liếc mắt ra hiệu cho ám vệ đại ca.
Ám vệ xách cổ ta ra khỏi nội viện, còn không quên đóng sầm cửa lại.
23
Trời còn chưa sáng, Tôn đại ca đã nhấc cả ta lẫn hành lý ném lên xe ngựa.
"Hắc cô nương, mau đi đi. Về quê sống cho tốt, đừng vào kinh nữa."
Ta mơ màng ngồi trên xe ngựa, mặc nó lắc lư, đến khi gần ra khỏi thành mới nghe thấy tiếng lính gác nói chuyện.
"Người xưa nói quả không sai, cây đổ bầy khỉ tan. Ngày trước phủ Thượng thư khách khứa tấp nập, giờ vừa ngã, ai ai cũng muốn giẫm thêm một cú."
"Tên Hà Hú này tham lam không ít, ch//ết cũng không đáng tiếc."
"Đúng vậy, nghe nói mấy năm nay hắn nhận hối lộ ít nhất cũng phải hàng nghìn vạn lượng bạc, đến kho của hoàng đế e còn không bằng hắn!"
"Loại quan tham chỉ biết vơ vét mỡ m//áu dân lành, đáng bị tống vào đại//lao!"
…
24
Trên con phố đông nghịt người, hương quế mùa thu lan tỏa khắp nơi.
Ta đứng giữa đám đông, nhìn xe t//ù chở Hà Hú chậm rãi lăn qua trung tâm con phố.
Ngồi trong xe t//ù, hắn bị tr//ói ch//ặt vào khung xe bằng dây xích, đầu đội gông, tóc đen rối bời, bộ đồ t//ù nhếch nhác.
Dân chúng tranh nhau lấy trứng thối, gốc rau cải từ trong rổ, vừa chửi//mắng vừa ném về phía hắn.
Một quả trứng vỡ ngay trên đỉnh đầu, lòng đỏ trượt xuống hàng mi, làm bẩn bộ áo tù.
Bỗng nhiên, ta nhớ đến lần đầu gặp hắn—thiếu niên ung dung dạo bước trong sân, phong thái tiêu sái.
Vậy mà chỉ mới hai năm ngắn ngủi, cảnh còn mà người đã đổi thay…
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, sợ bị phát hiện, ta vội lau đi, len lỏi rời khỏi đám đông, rẽ sang một góc phố vắng vẻ, dựa vào tường thở dốc.
Bỗng trên đầu vang lên tiếng lá cây xào xạc.
Ta lập tức ngẩng đầu—chạm mắt với một vị ám vệ đại ca, vẻ mặt đầy hoang mang.
25
"Hắc Tử, không phải ngươi đi rồi sao?"
Ta dắt Tiểu Tam trở về căn nhà nhỏ ở ngoại thành, là một căn nông xá đơn sơ.
"Ta vốn định đi, nhưng lúc ra khỏi thành lại nghe nói đại nhân gặp chuyện, nên quay lại."
Tiểu Tam thở dài, ôm vai, treo ngược người trên xà nhà.
"Ngài ấy không muốn muội đi thì muội cứ đòi đi, muốn muội đi thì nmuội lại không chịu, muội lạ thật đấy."
"Ám vệ đại ca, đại nhân gặp chuyện gì vậy? Huynh nói ta nghe đi, tốn bao nhiêu bạc mới cứu được người? Ta còn tiền, tất cả đều cho người."
Tiểu Tam nhảy xuống, chống tay lên bàn, ghé sát mặt ta, nhìn ta như nhìn kẻ ngốc.
"Hắc Tử, muội biết ngài ấy phạm//tội gì không?"
"Còn bạc à? Chính vì ngài ấy có quá nhiều bạc, nên bệ hạ mới muốn g.i.ế.c hngài ấy. Muội có thời gian thì mau cầm bạc chạy đi, đừng lo cho ngài ấy nữa. Mấy năm qua ngài ấy sống cũng đủ rồi, ch//ết thì ch//ết thôi."
"Thế tại sao huynhkhông đi?"
Tiểu Tam cười bất đắc dĩ, trong mắt có ánh sáng lấp lánh.
"Ta và muội không giống nhau. Ta đã bảo vệ ngài ấy nhiều năm, vất vả lắm mới để ngài ấy sống đến tận bây giờ. Nếu ch//ết ta phải thu dọn xá//c cho ngài ấy, sau đó đi gi//ết cái kẻ hại ngài ấy, rồi mới cầm số bạc ngài ấy để lại tiêu d.a.o tự tại."
"Ai hại ngài ấy?"
"Dù sao ngài ấy cũng sắp ch//ết rồi, coi như muội vì hắn mà ở lại, ta nói cho muộibiết cũng được."