Hạ Cánh Nơi Em

Chương 46: Bí mật của cô chủ Bạch





Sau khi Quỷ Lão Tam rời đi, chỉ còn lại tôi và Bạch Lan giữa khu vườn đêm tràn ngập hương hoa. Gió khuya khẽ lay động những tán lá, mang theo hơi thở dịu dàng của đêm thanh vắng. Tôi đứng đó, lòng đầy bối rối, chẳng biết nên bắt đầu câu chuyện thế nào.

“Đi dạo với chị một chút " – Giọng nàng nhẹ như gió thoảng nhưng ẩn chứa điều gì đó khiến người đối diện cuốn theo chẳng thể nào chối từ .Có lẽ khí chất của một bà trùm nhiều năm ngồi trên ngôi cao chăng .

Rồi chẳng đợi tôi đáp lời, nàng đã chậm rãi bước về phía bờ sông.

Tôi lặng lẽ theo sau.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Bạch Lan đứng tựa vào lan can gỗ, bóng hình thanh thoát như hạc trắng lặng lẽ giữa trời đêm. Mái tóc dài buông hờ hững, khẽ bay theo làn gió. Nàng im lặng nhìn ra mặt sông lớn, nơi những gợn sóng lấp lánh ánh bạc, tựa hồ trong đáy mắt nàng cũng đang phản chiếu những nỗi niềm sâu kín.

“Nãy giờ chị đứng ngoài canh chừng cho em làm chuyện tốt đẹp đấy.” – Giọng nàng vang lên, nửa như trêu chọc, nửa như chất chứa điều gì khó nói. – “Con gái người ta còn non dại, vậy mà em nhẫn tâm hành hạ con bé cả tiếng trời, có vẻ rất thoải mái nhỉ?”

Tôi giật mình, trong lòng thoáng xao động.

“ Vốn dĩ bắt đầu thực sự không phải em cố ý. Nhưng dù sao phút cuối cũng là em. Chị Bạch Lan tính thế nào cứ nói em chịu hết trách nhiệm , chỉ mong không ai làm khó Tiểu Mai "

Nghe tôi nói thế Bạch Lan ngẩn người rồi bật cười.

“Haha, em tính sao cưới con người ta à? Con gái người ta còn trong trắng đó. Với lại chưa đủ 16 tuổi xét theo luật pháp hiện hành…”

Nói tới đây chị dừng lại, vẻ ngoài trấn định nhưng trong lòng tôi cũng giật mình không biết Bạch Lan xử lý sao với tôi.

“Em có vẻ không lo lắng nhỉ? Đừng tưởng chị không biết Ông nội em là ai. Có chỗ dựa nên em tự tin sao?”

“Dạ không " - Tôi bối rối .

Bạch Lan nhìn tôi thật lâu, rồi khẽ bật cười, tiếng cười lần này không còn sự giễu cợt, mà có chút gì đó dịu dàng, một chút nhẹ nhõm, và có lẽ… một chút tin tưởng.

“Chị chỉ đùa em thôi . Chị tin vào nhân phẩm của em "

“Bước chân vào con đường này, có những điều không thể lường trước. Lần đầu của con bé trao cho em… cũng chưa hẳn là chuyện xấu.”

Nàng khẽ thở dài, ánh mắt lặng lẽ trôi theo dòng nước trước mặt, rồi bất giác, một ý nghĩ chợt lóe lên giá như nàng gặp người con trai này sớm hơn, khi bản thân vẫn còn là một thiếu nữ tuổi mười tám thì tốt biết bao.

Nhưng rồi nàng lại bật cười. Một nụ cười vừa hoài niệm, vừa tự giễu. Mười năm trước ư ? chàng trai này lúc ấy mới chỉ là một cậu bé bảy tuổi, còn nàng đã sớm cuốn vào dòng chảy nghiệt ngã của số phận.

Nhận thấy tâm trạng nàng thoắt vui thoắt trầm, tôi chần chừ giây lát rồi lên tiếng:

“Còn chuyện chủ nhân thần bí của Thiên Thượng Nhân Gian thì sao ạ ? "

Bạch Lan im lặng. Nàng kéo tôi ngồi xuống băng ghế ven bờ sông, nơi cơn gió đêm nhè nhẹ thổi qua mang theo hơi nước mát lành. Một lát sau, nàng mới chậm rãi cất giọng :

“Chị sinh ra trong một Gia tộc gốc Hoa có thế lực tại khu vực Sài Gòn – Chợ Lớn. Mười tám tuổi bước vào một cuộc hôn nhân không tình yêu, liên hôn với thiếu gia của Gia tộc họ Trần . "

Nàng dừng lại một chút, rồi tiếp tục, giọng nói đã trở nên trầm lắng hơn.

“Năm 2001, hắn ta dính tới chuyên án Z5.01 của Trương Cam , một vụ án chấn động cả giang hồ thời bấy giờ. Sau nhiều nỗ lực bản án chung thân là cái giá phải trả dành cho hắn . Cùng với sự ngã ngựa của hắn kéo theo hàng loạt cao tầng Trần Gia lần lượt rơi đài.

Khi ấy chị mới hai mươi , là thiếu phu nhân gia tộc mơ màng trở thành người đứng đầu của cả cơ nghiệp. Chị đã đặt chân lên con đường không lối về này lúc nào không hay . "

Bạch Lan khẽ cười, nhưng nụ cười ấy mang theo một nỗi buồn lẫn tiếc nuối .

Gió vẫn miên man thổi, mặt sông vẫn lặng lẽ trôi. Trong ánh mắt của người phụ nữ ấy, tôi thấy phản chiếu một quãng đời đầy giông bão, những mảnh ký ức cũ kỹ phủ đầy bụi thời gian.

Để tránh pháp luật nhòm ngó lẫn bị trả thù 10 năm trước sau khi bàn bạc toàn bộ thế lực Trần Gia còn lại quyết định lui về mảnh đất miền Trung nắng gió này . Lý do chọn thành phó này là nơi đặt chân cũng bởi nằm trên tuyến đường huyết mạch lại không quá xa biên giới , thuận tiện cho việc quản lý một số cơ nghiệp của gia tộc ở những khu tự trị bên khu Tam Giác Vàng.

Bạch Lan dựa vào quan hệ ẩn nấp trong trường học dưới vỏ bọc Cô chủ Bạch của khu căn tin . Đi theo Bạch Lan ngày đó có rất nhiên tay chân thân tín , số đông đều là thế lực cũ của Trần Gia .

Nổi bật nhất trong đó là 3 kẻ cầm đầu. Tam Gia kẻ được giang hồ xưng tụng là Quỷ Lão Tam , Ngũ Gia người gắn bó với Bạch Lan từ bé năm nàng kết hôn Ngũ Gia được hồi môn theo nàng và Long Hách chiến tướng mạnh nhất của gia tộc .

Long Hách con ngựa bất kham , gã khát máu và độc ác luôn công khai ham muốn vị trí gia chủ từ Bạch Lan. Biết rằng giữ hắn bên cạnh quá nguy hiểm , nàng đã đẩy hắn qua bên kia biên giới điều hành các cơ sở ngầm lấy lý do làm đường lùi trong trường hợp nơi đây thất thủ .

Ngũ Gia và Tam Gia dưới thân phận mới ẩn nấp quanh khu vực trường thuận tiện cho việc bảo vệ cô. Nếu có biến thì sẽ bảo vệ Bạch Lan ngược dòng sông La từ đó đi vào khu vực hỗn loạn Tam Giác Vàng nơi mà không quản lý chặt chẽ.

Kể từ ngày đó mảnh đất này xuất hiện Tam Gia một doanh nhân chăm chỉ làm công tác thiện nguyện và là chủ nhân Thiên Thượng Nhân Gian . Ngũ Gia lại quản lý tụ điểm Lan Trắng đầu mối thông tin lớn nhất cái mảnh đất này .

Bạch Lan cũng thú thực cô thực sự mệt mỏi, những năm qua cô bắt buộc phải trưởng thành từ một người con gái hồn nhiên biến cố ập đến bỗng gánh vác tất thảy.

Mấy năm qua hai tay cô cũng không còn sạch sẽ. Nàng ở ngoài phải luôn kiếm tiền lo lót cho chồng cô hằng năm, để hắn ta được thoải mái sống như ông vua con trong trại giam.

Kể hết nỗi lòng Bạch Lan gục hẳn lên người tôi rưng rưng mấy giây. Cảm thấy thất thố nàng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng :

" Nghe được câu chuyện này em có cảm thấy chị dơ bẩn không ?

Tôi chỉ lắc đầu, thật ra tôi lấy tư cách gì để phán xét chị cơ chứ .

“Em cảm thấy thế nào về bé Mai” Chị Bạch Lan lại tiếp tục lên tiếng .

Tôi há hốc miệng với cách nói chuyện thay đổi liên hồi của chị. Có vẻ thấy tôi chưa đủ ngạc nhiên chị lại tiếp.

“Nếu chị có vấn đề gì giao bé Mai cho em lo được chứ”

“Dạ, được. Mà em mới 16 tuổi mà chị với cả em có ny rồi”

“Với cả còn có chị ở đây mà”

Bạch Lan nhìn tôi muốn nói gì. Tôi vội cắt ngang:

“Sao chị biết nãy bọn em ở khu nhà trúc”

Câu hỏi đánh lạc hướng của tôi vừa rời khỏi miệng tôi thấy hối hận tức khắc . Nãy giờ đã cố gắng không nhắc tới câu chuyện ngại ngùng giữa tôi và Tiểu Mai trước mặt nàng .

Bạch Lan cũng không để ý nét mặt mất tự nhiên của tôi, chị tiếp tục nói :

“Nãy lão Hiệp ôm đầu máu lấm lét tính lên xe chuồn, đám lính gác thấy nghi ngờ bắt lại tra hỏi. Lão bảo bị té sau khi ăn đòn mới khai thật ra”

“Lúc tới không còn kịp nữa, 2 đứa làm giữ quá rồi chị chỉ kịp ra lệnh phong toả khu vườn phía Nam lại.

Quỷ Lão Tam muốn lấy việc này để nắm em làm quân cờ dưới tay. Nhưng chị làm sao để em của chị vào con đường này được”

“ Tay chị bẩn rồi không muốn em theo, Dark Knight của mấy đứa cũng vậy, em hãy nhớ có những giới hạn không nên phạm phải . Đừng bao giờ đi vào con đường của chị sẽ không thể quay đầu được đâu . "

Ngừng 1 lúc nàng quay qua nhìn tôi .

“Vả lại chị cũng không dám dây vào đích tôn của vị cán bộ lão thành kia đâu. Sợ không sống yên đây nè” Bạch Lan nhìn tôi cười trêu chọc . Nụ cười của chị lúc này đẹp làm sao . Tôi ngẩn ngơ trong nụ cười đấy , vẻ đẹp yêu diễn này thực sự tồn tại nơi trần gian này hay sao .

Hai chúng tôi ngồi tựa vai nhau ngắm nhìn màn sương trắng phủ kín mặt sông . Một người con gái có nhan sắc kinh diễm lại có một cuộc đời bi ai trong lòng tôi nhiều suy nghĩ đan xen . Tôi chẳng biết vì sao chị Bạch Lan lại kể cho tôi những bí mật sâu kín như thế . Phải chăng bao nhiêu năm qua chưa từng có ai để nàng trải lòng ? Phải chăng tôi là người khiến nàng cảm thấy đáng để tin tưởng . Tôi chẳng biết nữa đêm nay có quá nhiều thứ diễn ra khiến đầu óc tôi rối bời .

Và bữa tiệc sinh nhật Dũng Khùng hôm đó trôi qua theo cách như thế .


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com