Hạ Cánh Nơi Em

Chương 37: Ngày tháng năm / công lý được thực thi .



Hạnh Nghiện vốn ngứa mắt Dũng Khùng từ lâu. Hắn đứng quan sát Dũng Khùng giữa vòng vây của đám đàn em.

Thấy đối thủ có sơ hở, không chút do dự gã lao tới dự tính cho Dũng Khùng một nhát trí mạng.

Càng tiến sát Dũng Khùng nụ cười Hạnh Nghiện càng điên cuồng dường như trong nụ cười ấy gã thấy đối thủ của mình gục xuống.

Lưỡi đao từ từ hạ xuống hướng về Dũng Khùng bỗng từ đâu một viên gạch bay tới văng trúng đầu hắn bốp một tiếng. Hạnh Nghiện loạng choạng, mắt hoa lên, chưa kịp hiểu chuyện gì đã đổ gục xuống đất, máu túa ra.

Đám đàn em của hắn hoảng loạn, bốn thằng vội vàng dừng vây rát Dũng Khùng xách hai tay hai chân, khiêng đại ca của mình chạy thẳng về phía Văn Dê.

Dũng Khùng vừa thoát vòng vây, còn chưa kịp thở, quay lại đã thấy một cảnh tượng có lẽ đời này khó quên .

Tôi lao vào tả xung hữu đột giữa biển người.

Ngày thường rất ít khi tôi ra mặt, những chuyện có thể tránh tôi liền tìm mọi cách để không động tới bạo lực . Vả lại có đám huynh đệ Dark Knight chẳng mấy ai dám gây sự với tôi .

Tuy thế một không thể nào tránh khỏi trận chiến khi máu đã đổ tôi như thành con người khác . Dường như có một nhân cách điên loạn nào đó chiếm quyền kiểm soát lấy cơ thể tôi.

Tay trái vung đao, tay phải ném gạch, mỗi đường chém đều gọn hàng hạ gục một kẻ đứng gần. Chẳng thèm để ý đến những vật lạ đang nện thẳng vào đầu mình, không quan tâm đám đông đang bỏ chạy, chỉ có một mục tiêu duy nhất : lao vào kẻ trước mặt và hạ đao xuống .

Một tên hai tên năm tên rồi 10 tên lần lượt gục xuống đám đàn em Văn Dê bắt đầu sợ hãi.

Lần này tới lượt đàn linh cẩu hoảng loạn một vài thằng quay đầu bỏ chạy kéo theo cả đám chạy theo .

Nhưng lúc đấy dường như có thứ gì đó thôi thúc chẳng thể để đám giang hồ này trốn về đại bản doanh của chúng nó lúc này . Tôi lao theo truy đuổi như một kẻ khát máu giữa chiến trường.

Lúc nhận ra thì tôi đang đứng ngay trung tâm kẻ địch giữa đám giang hồ đông nghẹt vây quanh . Từng ánh mắt phẫn nộ đan xen sợ hãi đang vây kín và hướng tôi vào chính giữa .

Lần đầu tiên trong đời Dũng Khùng thấy sợ. Cái biệt danh Khùng Điên mà thiên hạ đặt cho hắn ngay lúc này gã nhận ra còn có kẻ Điên hơn gã .

Nhưng dù có thế nào, tôi cũng là anh em của hắn .

Dũng Khùng cắn răng, lao trở lại chiến trường, cố gắng kéo tôi ra khỏi vòng vây .

Khác với vẻ hùng hổ của đám đàn em khi vây ráp Dũng Khùng ban nãy lần này cả đám không còn tinh thần chiến đấu .

Không ai bảo ai cả đám chỉ đứng chắn cho có lệ, nhìn theo mà lòng đầy run sợ chỉ mong Dũng Khùng kéo tên sát thần là tôi đi khỏi thật nhanh .

Dũng Khùng ngạc nhiên khi bản thân không tốn nhiều sức vừa đánh vừa lùi một lúc đã kéo tôi ra khỏi vòng vây.

Vừa thoát được ra ngoài Dũng Khùng còn chưa hết hoàn hồn gã đã trừng mắt khi thấy tôi dường như chưa thoát khỏi cơn khát máu mắt vẫn trợn trừng, nghiến răng gầm lên:

“Buông ra để tao chém tiếp!”

Lầu cao gió lộng, màn đêm phủ xuống Thiên Thượng Nhân Gian.

Giữa không gian vương giả ấy, một mỹ nhân nhan sắc tựa thiên tiên xuất hiện. Nàng khoác trên mình bộ y phục cổ trang, ánh mắt sắc lạnh dõi theo cuộc chiến phía dưới. Trong ánh mắt lạnh lùng của nàng ta dường như có chút tán thưởng . Sau lưng nàng Quỷ Lão Tam vị lão bản thần bí của Thiên Thượng Nhân Gian cúi đầu chờ lệnh.

Bên dưới, cuộc đối đầu căng thẳng đến nghẹt thở.

Dũng Khùng cuối cùng cũng kéo được tôi lại, ngăn cơn điên sắp sửa bùng nổ. Hai phe lúc này tách ra, giữ khoảng cách tầm 30 mét ngoài tầm súng điện và thần khí gạch ống không thể ném tới .

Trận chiến lúc này tạm thời chuyển thành đấu võ mồm.

Từ trong các góc khuất, đám huynh đệ Dark Knight lục tục bò ra, đứng sau lưng chúng tôi tạo thế. Dũng Khùng thoáng chán nản trước cảnh tượng này nhưng gã cũng hiểu, đây không phải lúc để trách móc xử lý đám nhóc lâm trận bỏ chạy này .

Phía đối diện, Văn Dê cùng đám đàn em nheo mắt quan sát, sát khí dần lan tỏa.

Dũng Khùng liếc nhìn tôi, giọng đầy trách móc:

“Bố thằng điên! Đời tao chưa gặp ai chán sống như mày!”

Tôi lúc này cũng đã tỉnh táo lại, có chút ngại ngùng gãi đầu:

“Tao thấy tụi nó chạy sạch, tính chạy luôn. Ngó lại thấy thằng điên mày đéo chịu chạy, vậy nên tao mới lao vào cứu mày . "

Dũng Khùng lắc đầu bật cười ha hả:

“Haha! Từ nay, mày chính thức là thiên hạ đệ nhất khùng điên . Dũng Khùng tao nhận đứng thứ 2 thôi người anh em . "

Nhưng chưa kịp nói thêm, giọng khinh khỉnh của Văn Dê đã vang lên, cắt ngang câu chuyện.

“Thôi, tụi mày tâng bốc nhau đủ chưa? Hôm nay tao thấy hai đứa còn non dại nên tha, chứ không thì…”

Gã đưa tay lên cổ, làm động tác cắt ngang, ánh mắt đầy vẻ trêu ngươi.

Nụ cười trên môi tôi tắt hẳn. Lòng ngực bỗng trào dâng một ngọn lửa sát khí âm ỉ chưa hề lắng xuống. Tôi siết chặt thanh đại đao, từng bước tiến vào tầm mắt của đám Văn Dê.

Ánh mắt tôi quét qua một lượt rồi lạnh lùng lên tiếng:

“Mày… gì nhỉ? Văn Dê đúng không?”

Tôi nghiêng đầu, giọng điệu đầy châm chọc:

“Nghe nói mày là đại ca khu này, cai quản chục năm. Thế mà lại đi sợ một thằng trung học như tao?”

Không gian im phăng phắc. Đám đàn em xung quanh cũng nín thở quan sát mọi cử động .

Tôi nhếch môi cười lạnh, giọng nói chậm rãi nhưng mang theo áp lực nặng nề:

“Giờ thế này. Mày ra đây, tao với mày chém nhau. Thằng nào còn sống thì đi, thằng nào thua thì nằm lại.”

Nụ cười khả ố trên mặt Văn Dê bỗng chốc tắt hẳn.

Lăn lộn giang hồ bao năm, từ Nam ra Bắc, từ bảo kê đến cho vay nặng lãi, gã đã trải qua không ít lần vào sinh ra tử. Trên vai cũng dính vài án số, từng đâm người chẳng ghê tay. Nhưng đây là lần đầu tiên gã gặp một thằng điên như này.

Văn Dê đổi giọng, bật cười làm hòa:

“Haha… không đánh không quen. Anh thì chả ngán gì ai . Nhưng anh em mình đâu đến mức một mất một còn như thế?”

Gã xoa xoa cằm, giọng điệu trơn tru như rắn độc luồn lách:

“Anh là người quý trọng nhân tài. Chú theo anh, mỗi tháng anh chia hai thành lợi nhuận từ mấy khu thu phí. Chú vẫn làm việc của mình, khi nào cần anh gọi chú một tiếng. Chú thấy sao ? "

Tôi cười, nhưng ánh mắt lại nhìn gã như nhìn một thằng hề.

Chưa kịp để tôi lên tiếng, Dũng Khùng đã nhếch môi, cười nhạt rồi cất giọng đầy khinh bỉ:

“Đ mẹ lão chó! Đánh không lại lại bày trò chia rẽ? Tiền, anh em tao chả thiếu. Nhưng có nhiều tiền đến mấy cũng không mua được tình cảm của bọn tao, hiểu không?”*

Nói rồi, hắn vung tay đấm mạnh vào vai tôi một cái, ánh mắt tràn đầy khí khái:

“Đúng không, người anh em?”

Tôi nhún vai từ chối cho ý kiến rồi im lặng chờ đợi . Có lẽ điên cuồng nãy giờ kéo dài thời gian cũng đủ cho đại sự thành .

Tiếng xe gầm rú xé toạc màn đêm.

Từ xa, một chiếc mô tô lao đến với tốc độ điên cuồng. Tên đàn em của Văn Dê nhảy khỏi xe, lảo đảo chạy tới. Quãng đường chỉ mấy chục bước chân mà gã vấp ngã liên tục, trên thân đầy những vết thương rướm máu. Gã thở dốc, giọng lạc đi vì hoảng loạn:

“Đại ca! Đại ca! Trụ sở của mình bị đánh úp rồi!”

Không khí như đông cứng. Văn Dê lặng người, bàn tay siết chặt đến trắng bệch. Gã gằn từng chữ, giọng trầm thấp như tiếng dã thú sắp sửa gầm lên:

“Ai? Ai dám động vào tao trên đất này?”

Tên đàn em run rẩy đáp:

“Là… Dark Knight!”

Văn Dê trợn trừng, gạt phắt gã sang một bên, chỉ tay về phía chúng tôi, giận dữ quát:

“Mày điên à? Nhìn kỹ xem đám trước mặt mày là ai?”

Tôi đứng đó, bình thản rút điện thoại, ấn nút mở loa ngoài. Ngay lập tức, giọng Cu Văn Phó Đường Chủ Ám Đường vang lên rõ ràng:

“Anh! Việc đã thành. Bọn em thu được đầy đủ bằng chứng!”

Một giây tĩnh lặng.

Cả bọn ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì tên đàn em kia đã hét lên, phá tan bầu không khí căng thẳng:

“Đại ca! Đám hèn Ám Đường của Dark Knight lợi dụng lúc đại ca dẫn hết anh em đi, tụi nó cùng Hoả Phượng tấn công trụ sở! Quân chúng đông quá, bọn em thủ không nổi!”

Văn Dê nghiến răng ken két:

“Mày… Mày nói cái gì?”

Rồi như sực nhớ ra điều gì đó, gã quay phắt sang, đôi mắt đỏ ngầu:

“Thế còn…?”

Tên đàn em quỳ sụp xuống, lắc đầu.

Cái lắc đầu ấy khiến Văn Dê gục xuống.

Gã không phải một kẻ đơn thuần. Suốt bao năm lăn lộn, gã chấp nhận làm tay chân cho những thế lực trong bóng tối, chuyên bắt cóc nữ sinh phục vụ những tên thú đội lốt người. Không ít trong số đó là những kẻ có quyền, có tiền.

Nhưng Văn Dê cũng không ngu. Gã đã bí mật đặt máy quay, lưu giữ lại toàn bộ giao dịch, từ những cuộc thương lượng cho đến những thước phim bẩn thỉu của đám quan chức. Với gã đó là con át chủ bài để khống chế những kẻ quyền lực, cũng là tấm bùa hộ mệnh để những kẻ đó không ai dám động đến hắn.

Nhưng giờ đây… toàn bộ bằng chứng ấy đã rơi vào tay Dark Knight.

Ván bài tới lúc này cũng tới lúc lật mở .

Văn Dê run rẩy, toàn thân như bị rút cạn sức lực.

“Nể! Haha! Từ đầu tao đã biết mày không phải người thường mà!”

Dũng Khùng phá lên cười, giơ ngón cái về phía tôi.

Xung quanh, đám huynh đệ Dark Knight đồng loạt reo hò sung sướng. Nhiều kẻ nhìn tôi với ánh mắt vừa ngưỡng vọng, vừa nể sợ.

Giữa đám đông, Nghĩa Đường Chủ Hình Đường lặng lẽ quan sát. Đôi mắt gã ánh lên một tia sáng lạ thường, như thể vừa nhìn thấy được tương lai của Dark Knight.

Tôi từ từ tiến lại trước mặt Văn Dê ánh mắt con linh cẩu đầu đàn lúc này có cả hoang mang lẫn căm phẫn .

Đỉnh Bạch Mã, đêm nay gió lạnh thấu xương.

Tại đại bản doanh của Dark Knight, bầu không khí trong phòng nghị sự căng thẳng đến ngột ngạt. Không một chỗ trống, những kẻ quyền lực nhất trong tổ chức đều có mặt. Dũng Khùng ngồi ghế chủ toạ bên cạnh là bốn vị đường chủ cùng các nhân vật đứng đầu .

Giữa bữa tiệc rượu ánh đèn lập lòe, một bóng hồng kiêu hãnh xuất hiện . Phượng Ớt nữ hoàng không ngai của Trường Trần Phú. Bên cạnh cô là năm nữ chiến tướng thân tín, mang theo những bằng chứng không thể chối cãi về tội ác của băng Văn Dê .

Vụ việc lần này không đơn giản. Nó chạm đến những kẻ có máu mặt, thậm chí kéo theo vài vị quan chức tầm trung ở khu Trần Phú. Sau một hồi thảo luận căng thẳng, ngay cả chuyện một số kẻ đào tẩu trong trận chiến cũng bị gác lại. Lúc này, quan trọng nhất là đánh một đòn chí mạng.

Quyết định cuối cùng được đưa ra. Toàn bộ chứng cứ được giao lại cho Dũng Thiếu Gia người thừa kế của một trong những thế lực chính trị mạnh nhất vùng này. Cha hắn một quan chức lão luyện tôi biết chức lão sẽ không bỏ qua cơ hội để củng cố danh tiếng trước kỳ bầu cử sắp tới.

Một nước cờ hoàn hảo. Một đòn trí mạng. Đá quả bóng này qua tay Dũng Thiếu Gia, Dark Knight vừa dọn dẹp gọn gàng, vừa nắm chắc một món nhân tình từ lão chủ tịch.

Sau nhiều phiên toà diễn ra ...

Ngày… tháng… năm… Công lý được thực thi.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com