Hạ Cánh Nơi Em

Chương 34: Đàn Linh Cẩu khu Trần Phú điên cuồng





Mặt trời dần khuất bóng về Tây nhuộm một màu đỏ rực lên cảnh vật. Mặt nước sông La xanh ngọc thường ngày dần thay thế bằng vẻ đẹp của ánh chiều tà.

Tôi đứng trên vách đá cheo leo của đỉnh Bạch Mã, phóng tầm mắt về phía xa, lặng lẽ chờ đợi. Gió núi thổi lồng lộng, cuốn tà áo bay phấp phới, mang theo hơi thở của đất trời rộng lớn.

Phía sau lưng tôi lúc này Dũng Khùng cùng Toàn Phong đang ngồi bệt xuống bên vách đá tay cầm bát rượu đầy uống ánh chiều tà.

“Đẹp quá, bạn nhỉ? Chẳng nơi nào đẹp như quê ta.”

Dũng Khùng với vẻ ngoài thô kệch khiến bất cứ ai nhìn vào đều phát sợ. Nhưng tôi là đứa hiểu rõ hắn hơn bất cứ ai tâm hồn thi sĩ trong hắn chưa bao giờ lụi tàn. Chỉ có điều ám ảnh tâm lý từ những trận đòn roi ngay bé quá lớn cho tới tận bây giờ nhiều lúc hắn cũng chẳng kiểm soát nổi cái tính khí của mình.

Không phải chờ lâu, Ám Đường đã nhanh chóng báo cáo toàn bộ tin tức về Băng Văn Dê đám chó hoang lộng hành quanh khu Trần Phú.

Văn Dê không phải hạng giang hồ nửa mùa. Gã đã ngoài ba mươi, thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, dạn dày sương gió. Những năm trước, hắn lăn lộn tận miền Nam, dính dáng đủ loại công việc từ bảo kê quán bar, đòi nợ thuê, cho vay nặng lãi đến những vụ đâm chém đẫm máu. Đã vài lần ra tù vào tội, trên vai mang không ít án số. Nhưng thời thế thay đổi, đồng bọn kẻ chết, kẻ bỏ trốn, băng nhóm tan rã, hắn buộc phải quay về quê cũ, co mình kiếm chén cơm lặng lẽ suốt mười năm nay.

Dù không còn ở thời hoàng kim, nhưng Văn Dê vẫn là một con thú dữ. Dưới trướng hắn có hơn ba mươi tên đàn em, đứa nào cũng từng cầm dao, từng đổ máu. Chúng chuyên nhận hợp đồng đâm thuê chém mướn, bảo kê quán nhậu, karaoke, tiệm cầm đồ quanh khu Trần Phú.

Băng Văn Dê không có tổ chức chặt chẽ như Dark Knight, nhưng chúng giống một đàn linh cẩu càng đói, càng liều lĩnh. Những kẻ như hắn không gì là không dám làm.

Nghe xong báo cáo, tôi quay sang Dũng Khùng, ánh mắt trầm ngâm.

“Mày có thắc mắc tại sao tao lại đồng ý vụ của Hỏa Phượng không? dù biết kẻ thật sự đứng sau không hề đơn giản?”

“Haha, tao chẳng quan tâm.” Dũng Khùng cười sảng khoái, nâng bát rượu lên uống cạn. “Mày muốn thì anh em chiến. Tao biết mày không ham quyền lực, cũng chẳng màng vị thế của Dark Knight. Hôm nay mày có mặt ở đây, đơn giản chỉ vì anh em vì tao thôi.”

Hắn rót rượu ra bát, chất lỏng ngả vàng sóng sánh, ánh lên như hổ phách dưới ánh chiều tà. Mùi hương nồng đượm lan tỏa trong không khí, quyện vào gió núi. Dũng Khùng đưa bát rượu về phía tôi.

“Ngồi xuống đây, rồi nói tiếp.”

Tôi nhận lấy bát rượu, dốc một hơi. Vị cay nồng lan nhanh nơi cổ họng, nhưng hậu vị lại ngọt ngào như có mật thấm vào đầu lưỡi. Đặt bát xuống vách đá, tôi trầm giọng nói:

“Thật ra, tao hay mày cũng chẳng phải loại người tốt lành gì. Gái qua tay tao không ít, nhưng sống phải có giới hạn.”

Tôi ngước nhìn bầu trời, giọng điệu chậm rãi mà kiên quyết.

" Tao có nguyên tắc sống riêng việc trái luân thường đạo lý theo tiêu chuẩn của tao không làm những hoạt động liên quan tới mai toé cũng vậy tao cấm tiệt cả bang không đứa nào được làm kể cả sau này nếu chúng mày rơi vào trường hợp vì lợi ích bản thân mà phải là những hành động chống phá ảnh hưởng tới lợi ích quốc gia dù là ai tao tuyệt đối không dung thứ ."

Gió trên đỉnh Bạch Mã thổi mạnh hơn, cuốn theo hơi rượu và chút men say len lỏi vào từng lời nói. Tôi biết Dũng Khùng không phải kiểu người để tâm đến những chuyện xa vời như thế. Nhưng dù thế nào, tôi vẫn muốn hắn nghe.

Dũng Khùng gật gù, chẳng rõ hắn hiểu được bao nhiêu phần, chỉ biết rằng ánh mắt hắn thoáng một tia suy tư hiếm hoi. Với tính cách của hắn, có đôi lúc tôi cảm giác như hai linh hồn cùng tồn tại trong một con người một kẻ máu lạnh, liều lĩnh, và một gã đàn ông trọng nghĩa khí, đôi lúc gã cũng rất hài hước mang chút mộng mơ của thi sĩ.

Hắn im lặng một lúc rồi bất chợt bật cười, lại rót rượu ra bát. “Được rồi, mày muốn gì, tao theo. Nhưng mày biết đấy, tao không giỏi nghĩ nhiều. Chỉ cần anh em còn ngồi đây, còn nâng chén với nhau, thì có chuyện gì tao cũng đập chết mẹ chúng nó vì mày.”

Tôi bật cười, cạn bát rượu với hắn.

Dưới chân núi, ánh đèn thị trấn bắt đầu lóe lên trong màn đêm chập choạng. Xa xa, sông La vẫn phản chiếu sắc trời tím sẫm, như một dải lụa uốn lượn ôm lấy đất mẹ.

Phía trước là giông bão, là những trận chiến chưa biết hồi kết. Nhưng ít nhất, ngay lúc này, trên đỉnh Bạch Mã lộng gió chúng tôi vẫn còn ở đây, vẫn là anh em.

Dũng Khùng tựa lưng vào ghế, nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm. Hắn đặt ly xuống bàn, giọng nói trầm đục nhưng đầy sát khí:

“Địa bàn của Văn Dê, tao thèm muốn lâu nay rồi. Nhân dịp này… làm cỏ hắn luôn.”

Toàn Phong lặng lẽ gật đầu, ánh mắt lướt nhanh về phía tôi, chờ đợi quyết định cuối cùng.

Ám tử báo về hiện tại cũng không thể nào nắm được trong tay bằng chứng về việc Băng Văn Dê liên quan tới bắt cóc hại đời các nữ sinh .

Nếu ra tay quá vội vàng rút dây động rừng Văn Dê đánh hơi được sẽ có cơ hội xóa sạch dấu vết.

Tôi nhìn Dũng Khùng, gật đầu.

Một kế hoạch sắc bén dần hình thành một mũi tên, ba con chim nhạn.

Mặt trời đã khuất sau rặng Bạch Mã, để lại một khoảng trời đỏ sẫm trước khi nhường chỗ cho màn đêm đen kịt. Gió thổi qua mang theo hơi lạnh, báo hiệu một cơn giông sắp ghé qua đây.

22h30 - Quán bar VD – Đại bản doanh băng Văn Dê

Ánh đèn mờ ảo, khói thuốc lá quện vào mùi rượu mạnh, phản chiếu lên gương mặt những nam thanh nữ tú đang lắc lư cơ thể theo điệu nhạc dồn dập. Đôi mắt ai cũng mê man dường như có thứ ảo giác nào đó đang đưa họ lên cõi thiên đàng . Vài cô gái trẻ khuôn mặt non choẹt chắc còn tuổi đi học ham vui tới nơi đây . Các cô gái nào hay biết mình có thể là con dê tế trong đêm nay chỉ khi tỉnh dậy thấy mình trong một căn phòng xa lạ cơ thể đau nhức sau một đêm dài bị những gã sói già tàn phá . Lúc đó chỉ còn những giọt nươc mắt hối hận muộn màng.

Tận cùng hành lang, cánh cửa gỗ dày ngăn cách thế giới điên loạn bên ngoài với một khoảng không gian đầy áp lực.

Văn Dê ngồi ở vị trí trung tâm, lưng tựa vào ghế da, tay gác hờ lên thành ghế, một điếu thuốc cháy dở kẹp giữa hai ngón tay. Khói thuốc lượn lờ trong không khí, phản chiếu qua ánh sáng lờ mờ, phủ lên gương mặt hắn một lớp u tối.

Hắn ta ngoài 30, thân hình đô con với cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo sơ mi mở cúc là những vết sẹo hằn sâu trên da, chiến tích từ những trận đâm chém, những lần vào sinh ra tử.

Không khí trong quán đang ngột ngạt. Đám đàn em hơn 30 tên đứng ngồi lộn xộn xung quanh mặt mày hằm hằm, tay cầm vỏ chai, dao bấm, một số kẻ thậm chí đã xách mã tấu lên sẵn. Tất cả đều cảm thấy bị xúc phạm, sẵn sàng lao đến san phẳng trụ sở Dark Knight ngay trong đêm.

Nhưng Văn Dê hắn ta không vội vàng.

Hắn là kẻ từng trải, một kẻ vào đời bằng 2 bàn tay trắng . Lăn lộn đầu đường xó chợ từ năm 6 tuổi bạn bè cùng thời đứa xanh cỏ đứa vào khám bản thân hắn còn sống tới ngày hôm nay đâu phải điều dễ dàng.

Hắn hiểu rõ đây không chỉ là cuộc chiến giữa hai băng đảng đường phố đơn thuần.

Những đứa nhóc trong Dark Knight đều có gốc gác, có thế lực chống lưng. Một nước đi sai có thể khiến hắn không chỉ mất địa bàn mà còn bị cuốn vào một cuộc thanh trừng lớn.

Khác với những lần trước Văn Dê luôn dẫn đám đàn em nhưng đàn linh cẩu đói đi san bằng đại bản doanh kẻ thù . Lần này hắn chọn cách hoà bình hơn qua kẻ trung gian hắn đã bắn tin muốn gặp thương lượng bình tĩnh chờ câu trả lời.

Văn Dê tự tin với danh tiếng bao nhiêu năm tạo dựng ở cái xứ này . Cùng với những mối quan hệ hắn đã cố móc nối sau lưng . Dark Knight chỉ cần không phải là kẻ ngu sẽ đón nhận thành ý của hắn .

Nhưng khi cánh cửa quán bar bật mở, tiếng bước chân vội vã vang lên, hắn biết điều mình lo lắng đã thành sự thật.

Hạnh Nghiện lao vào, hơi thở gấp gáp, gương mặt đỏ bừng vì phẫn nộ. Đôi mắt hắn tóe lửa, gần như sắp bùng cháy.

“Đại ca! Dũng Khùng nó chán sống rồi! Nó bảo muốn hòa bình thì băng mình phải tan rã, nhập vào Dark Knight!”

Một cơn im lặng chết chóc bao trùm căn phòng.

Trong khoảnh khắc, không ai lên tiếng, không ai nhúc nhích.

Ánh đèn mờ nhạt hắt bóng lên những khuôn mặt đằng đằng sát khí, lên những đôi tay đang siết chặt vũ khí.

Rồi như một giọt nước tràn ly, bọn đàn em đồng loạt bùng nổ.

“ Đám nhóc con khẩu khí lớn lắm dám đòi nuốt trọn mình sao?!”

“Đại ca! Chỉ cần anh ra lệnh, đêm nay ta san bằng ổ bọn nó!”

“Lũ khốn Dark Knight! Nghĩ mình là ai chứ?!”

Tiếng ghế bị đạp ngã, tiếng dao bấm xoạch xoạch vang lên. Cả căn phòng như một lò thuốc súng, chỉ cần một tia lửa là tất cả sẽ nổ tung.

" Choang "

Một âm thanh chói tai vang lên Văn Dê lúc này cởi bỏ lớp nguỵ trang hằng ngày điên cuồng hoá thú . Hắn đập vỡ ly thủy tinh trên bàn, những mảnh vỡ văng tung tóe trên nền gỗ. Hơi thở hắn nặng dần, ánh mắt dần sắc lạnh của con sói dữ chuẩn bị vồ mồi .

" Dũng Khùng hay cho một tên Dũng Khùng " Văn Dê nghiến kẽ răng " Hoá ra mày chán sống đúng nghĩa như tên."

" Thiên đường có cửa không đi địa ngục không lối cố chui mà vào khặc khặc "

" Sau lưng chúng mày có thế lực chúng tao không có hay sao "

Tiếng cười khặc khặc của Văn Dê vang vọng trong căn phòng . Rồi hắn ta hét lớn :

" Ra chiến thư với Dark Knight. 5h chiều mai ngươi chết ta sống "

Câu nói như một tiếng sấm, làm bùng lên cơn cuồng nộ đã bị dồn nén quá lâu trong lòng đám đàn em.

Đám giang hồ gào lên, những tiếng hú dài đầy khát máu vang vọng khắp quán bar. Đám linh cẩu đã sẵn sàng cho một cuộc chiến không khoan nhượng chỉ có kẻ mạnh mới xứng đáng đứng vững sau ngày mai.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com