Hạ Cánh Nơi Em

Chương 21: Hoàng Linh - cô bạn thân thời trung học của tôi .



Sau buổi học nhàm chán kéo dài suốt buổi sáng tôi chẳng vội về nhà ngay. Thay vào đó tôi ghé qua nhà cô bạn Hoàng Linh nơi luôn chào đón tôi bằng vài món ăn đơn giản nhưng ngon lành mà nàng tự tay chuẩn bị.

Ăn trưa xong, tôi vẫn thường nằm dài trên chiếc ghế sofa êm ái nhắm mắt tận hưởng chút bình yên, để rồi bắt đầu nghĩ xem chiều nay sẽ rủ cô em nào đi chơi.

Sau một quãng đường quanh co căn nhà quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt . Hoàng Linh sống trong một căn biệt thự nhỏ xinh, nằm trong khu phố yên tĩnh, nơi những hàng cây xanh mướt che bóng dọc lối vào. Căn nhà mang phong cách tinh tế với tường trắng và những ô cửa kính lớn, bao quanh là khu vườn nhỏ đầy hoa. Dù gia đình nàng khá giả, nhưng bố mẹ thường xuyên vắng nhà vì công việc, để lại không gian riêng tư chỉ dành cho hai chúng tôi mỗi khi ghé qua.

Bất giác tôi nhận ra nơi đây căn nhà nhỏ ấm cúng của Hoàng Linh đã trở thành một chốn bình yên trong tâm hồn tôi từ lúc nào chẳng hay. Tôi dành thời gian để tới nơi đây bất cứ lúc nào trái tim cần một điểm tựa. Những lúc buồn phiền tôi ghé thăm nàng để lặng lẽ ngồi nghe tiếng đàn hoặc đơn giản chỉ để nhìn nàng cười.

Những khi vui vẻ tôi lại đến để chia sẻ những câu chuyện hào hứng. Và ngay cả sau những buổi hẹn hò muộn với các cô người yêu, bước chân tôi cũng vô thức dẫn về đây.



Hoàng Linh không bao giờ phàn nàn hay hỏi han quá nhiều. Nàng chỉ dịu dàng nấu cho tôi một món ăn đôi khi là tô mì nóng hổi, đôi khi là bữa cơm đơn giản nhưng luôn đầy đủ vị ngọt ngào. Tôi ngồi đó, ăn ngon lành như một đứa trẻ, còn nàng thì lặng lẽ ngắm nhìn, đôi mắt ánh lên nét dịu dàng mà tôi chưa từng nhận ra .

Giữa những câu chuyện tôi kể về các cô người yêu, về những mối tình vừa mới chớm hoặc sắp tàn, Hoàng Linh lắng nghe một cách kiên nhẫn. Nàng không ghen, cũng chẳng trách móc, chỉ mỉm cười, thỉnh thoảng khẽ nghiêng đầu đưa ra vài lời khuyên về tâm lý con gái giúp đỡ cho tôi rất nhiều trong việc chinh phục các nàng thơ .

Dẫu vậy trong những lúc tôi ngồi trước mặt nàng, say mê kể về ai đó, tôi chưa từng nhận ra rằng Hoàng Linh có lẽ chưa bao giờ nhìn tôi như một người bạn đơn thuần.

Tôi bước chân vào căn nhà cảm nhận được sự gọn gàng và ấm cúng. Phòng khách bày biện đơn giản nhưng sang trọng với chiếc đàn piano trắng đặt gần cửa sổ.

Ánh nắng buổi chiều nhàn nhạt tràn vào phòng qua tấm rèm trắng mỏng, phủ lên không gian một vẻ dịu dàng khó tả. Hoàng Linh ngồi trước cây đàn piano trắng tinh, đôi tay thon dài khẽ lướt trên những phím đàn, tạo nên những giai điệu du dương, trầm bổng như đang kể một câu chuyện cũ. Áo thun trắng và chân váy xếp ly làm nổi bật nét trong trẻo nhưng không kém phần quyến rũ của nàng. Mái tóc dài buông nhẹ, mỗi khi nàng cúi xuống vài sợi khẽ đung đưa, ánh lên sắc vàng nhạt dưới ánh nắng.

Tôi lặng lẽ tiến vào không nỡ phá tan cảnh đẹp ấy . Nằm dài trên chiếc sofa da mềm quen thuộc đầu gối lên cánh tay, ánh mắt lười biếng nhưng đầy thích thú ngắm nhìn nàng .

Dẫu rằng tôi không phải một người hiểu biết nhiều về âm nhạc, nhưng tiếng đàn của Hoàng Linh khiến chẳng thể rời mắt khỏi nàng. Mỗi nốt nhạc vang lên như hòa cùng nhịp thở, làm dịu lại những suy nghĩ mông lung trong đầu .

Hoàng Linh giống như một mỹ nhân bước ra từ giấc mơ. Đôi mắt nàng tập trung, nhưng ánh nhìn lại toát lên sự dịu dàng khó cưỡng. Tôi khẽ nhắm đôi mắt mình để cảm nhận tiếng đàn thánh thót này và cố gắng khắc sâu hình ảnh ấy vào tâm trí mình . Trong khoảnh khắc ấy, cả căn phòng như chỉ còn lại hai người, tiếng đàn và ánh mắt lặng lẽ đầy tình ý mà Hoàng Linh đôi lúc dành cho tôi mà chẳng thể nhận ra .

Nhiều thật nhiều năm về sau có lẽ tôi và nàng chẳng còn cạnh nhau nữa hình ảnh ngày hôm nay cũng sẽ hiện lên theo từng âm thanh của bản kiss the rain trong trẻo ngọt ngào .

Giai điệu cuối cùng của bản nhạc khép lại trong một nốt trầm dịu dàng. Tôi tỉnh giấc khỏi giấc mộng đẹp mà tiếng đàn của nàng tô vẽ thành. Mở đôi mắt đã thấy Hoàng Linh đứng ngay trước mặt :

" Cậu tới lúc nào đấy . Lại hẹn hò với em nào nên tiện ghé ngang đúng không ? "

Giọng nàng ngọt ngào có chút trêu chọc xen lẫn dỗi hờn .

" Đâu có . Chiều này có tý công việc trong bang cần xử lý . Tao nhớ mày quá chời đất nên ghé qua nè haha "

" Được cái miệng ngọt ngào . Nay có quan tâm tới việc trong bang cơ đấy "

" Chuyện riêng của thằng Dũng Khùng . Tao có cảm giác sắp vén màn 1 drama to bự. Điều tra xong tao kể mày nghe "

Tôi khe khẽ thở dài rồi lại nhìn qua Hoàng Linh.

" Ấy sao hôm nay mày xinh đẹp như nữ thần luôn á Linh ơi. Lại đây tao ôm cái nàoooo "

Để Hoàng Linh không hỏi sâu thêm tôi lại dở trò trêu chọc nàng .

" Biến thái . Để tớ vào chuẩn bị bữa ăn "

Hoàng Linh khẽ đứng dậy ngại ngùng  dáng người mảnh mai uyển chuyển như hòa vào ánh nắng đang len lỏi qua rèm cửa. Nàng rời cây đàn, bước về phía bếp, tay nhẹ nhàng vén lại mái tóc dài. Chiếc áo thun trắng đơn giản bên dưới chân váy ngắn vừa vặn ôm lấy đôi chân thon dài, tưởng chừng quá đỗi bình dị nhưng vẫn tỏa ra một nét quyến rũ dịu dàng khó cưỡng, như thể mọi thứ trên người nàng đều được định sẵn để hài hòa với khung cảnh ấm áp này.

Tôi nhếch môi cười rồi lại tiếp tục nằm dài trên chiếc sofa, ánh mắt vô thức dõi theo bóng dáng nàng qua khung cửa bếp. Những ngón tay tôi gõ nhịp nhẹ nhàng lên thành ghế, theo dõi từng bước chân nàng vang lên đều đặn trên sàn gỗ. Ánh sáng từ cửa sổ lớn tràn vào, ôm lấy bóng dáng nhỏ nhắn đang tất bật chuẩn bị bữa trưa. Tiếng nước chảy cùng những âm thanh từ nhà bếp lặng lẽ vang lên, hòa quyện cùng ánh nắng tạo nên một khung cảnh yên bình đến lạ.

Tôi tự hỏi vì sao những điều nhỏ bé và bình dị ấy  lại khiến lòng mình chùng lại, nhẹ nhàng đến thế. Giá mà chúng tôi mãi mãi cạnh nhau như này thật tuyệt vời biết bao.

Nhưng rồi tôi gạt đi ý nghĩ vừa thoáng qua, tự dặn lòng: "Đặng Gia à, người yêu thì lúc nào chẳng có những cô gái xinh đẹp ngoài kia, đến rồi đi, yêu rồi lại chán. Cô này rời đi sẽ có người khác thay thế. Nhưng một người bạn thân như Hoàng Linh, thì đời này mày chỉ có một mà thôi. Nếu một ngày nào đó hai đứa bước qua lằn ranh tình bạn để yêu nhau, rồi chẳng thể đi đến tận cùng, mày sẽ mất luôn đứa bạn thân khác giới duy nhất này. Và khi đó khoảng trống ấy liệu có ai lấp đầy được hay không?"

Tôi luôn tự nhắc mình như thế, như một lời răn đe để không cho phép cảm xúc đi lạc. Những khoảnh khắc ấm áp khi ở cạnh Hoàng Linh, những lần trái tim khẽ xao động trước nét dịu dàng của nàng, tôi đều tự ép mình tin rằng, đó chỉ là sự quen thuộc, là cảm giác an yên mà một người bạn thân mang lại.

Bữa trưa của chúng tôi luôn có nhiều món ngon sở trường của nàng và đầy ắp sự ấm áp. Hoàng Linh bưng ra đĩa thức ăn nóng hổi, hơi khói nhẹ bốc lên trong ánh nắng vàng. Nàng đặt đĩa thức ăn lên bàn ăn gỗ nhỏ, ánh mắt thoáng chút ngại ngùng nhưng vẫn đầy chăm chú khi nhìn về phía tôi.

" Cậu ăn thử xem món mới tớ làm ổn không hihi " - Nàng cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một chút gì đó dịu dàng, như chờ đợi một lời khen từ tôi.

Tôi khẽ cười, cầm lấy đôi đũa, nhưng không ngăn được ánh mắt mình một lần nữa dừng lại trên khuôn mặt nàng. Hoàng Linh lúc này giống như một bức tranh được ánh nắng vẽ nên mộc mạc, chân thành nhưng thật đẹp . Mỗi cử chỉ của nàng đều thổi vào không gian sự yên bình mà tôi chưa từng tìm thấy ở bất cứ nơi nào khác.

" Này Linh . Sau này người con trai nào được mày để ý thì chắc phải tu mấy kiếp ấy nhỉ "

Linh nhìn tôi ngạc nhiên ánh mắt nàng lúc này dường như có những suy nghĩ gợn qua .

" Tớ chưa nghĩ tới nữa . hihi . Có phải ai cũng như cậu đâu . Mà chẳng hiểu những cô người yêu kia thích cậu ở điểm nào nhỉ "

" Trời ạ . Đẹp trai ga lăng nam tính dễ thương ngoan hiền ăn mặc có gu ... đếm tới mai còn không hết ưu điểm haha "

Tôi làm bộ đưa tay lên đếm trêu chọc nàng ta.

" Xí xuống đi ông . Bệnh nặng lắm rồi ấy . Ăn cơm đi nguội hết rồi kìa "


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com