Tôi gỡ chiếc vòng bạc có mặt ngọc từ trên cổ xuống dáng vẻ khẩn trương tột độ.
Ông Nội từng kể lại rằng hồi bé tôi khó nuôi sinh vào giờ xấu nên thường xuyên nhìn thấy những thứ không sạch sẽ quấy phá. Có những thời điểm cứ ngỡ tôi sẽ không qua khỏi. Ông Ngoại lại là thầy pháp nổi danh khắp xứ miền Trung, danh tiếng của Bạch Lão lan ra cả xứ Kinh Kỳ.
Ngày đó khi mối quan hệ của 2 bên nội ngoại còn chưa rạn nứt. Cả 2 đã dùng hết tiềm lực tìm mua được thứ bạc Rhodium lâu năm cùng răng của hổ vương chế tác trên mặt dây chuyền bằng Ngọc bích jadeite. Ông ngoại dùng 7 ngày 7 đêm cúng bái tạo ra chiếc vòng phép này. Có lẽ cùng nhờ nó mà tôi sống tới bây giờ.
Linh Đan vốn sợ hãi nhất đáng lý phải đi chung với đám đông sao lại đi gần cuối cùng ? Tôi và Dũng Khùng liếc mắt nhìn nhau khó hiểu. Nàng ta chầm chậm tiến về khuôn mặt nàng ta tái xanh có vẻ vì sợ.
" Gia ơi ! mình về thôi tớ sợ quá "
Linh Đan bước tới gần nhìn cái bóng của nàng in hằn dưới mặt đất, tôi đưa tay nắm lấy tay nàng cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể nàng tôi thở phào.
" Ừ Linh Đan đi kịp Duy Phong đi. Tớ đi sau cùng nè "
Linh Đan đỏ mặt bước qua, tôi quay qua nhìn Dũng Khùng. Dũng Khùng tay siết chặt con dao quân dụng luôn mang theo người khuôn mặt khẩn trương.
Kẻ cuối cùng dần tiến lại gần, mỗi bước đi kỳ lạ như là là bay trên nền gạch. Khoảng cách vài mét với tôi lúc này như dài cả thế kỷ. Sương trắng bất chợt từ đâu tràn tới kín hành lang trắng xoá cả vùng trời.
Kẻ đó tiến vào tầm mắt là nữ ngoại hình khá cao ráo, cảm giác vừa lạ lại vừa quen thuộc. Tôi cố gắng nhìn rõ khuôn mặt rất gần nhưng không biết vì sao không tài nào nhìn rõ được.
Tôi đành từ bỏ ý định nhìn xuống sàn gạch trong ánh sáng mờ ảo tôi lạnh người khi nàng ta không hề có cái bóng giống 2 đứa tôi. Nhìn qua Dũng Khùng gật đầu khẳng định.
" Linh Đan ơi chờ tớ theo với " Giọng Bích Tuyết lại vang lên ngay trước mặt tôi trong sự ngỡ ngàng của Dũng Khùng. Hắn ta bám vào vai tôi tính cản lại tôi trừng mắt nhìn hắn. Có vẻ sự quan tâm của Dũng Khùng dành cho Bích Tuyết làm hắn ngu muội.
Từng sợi chân lông, nốt ruồi ở nơi thầm kín nhất của nàng tôi còn phân biệt được. Chẳng lẽ tôi còn không biết thứ trước mặt này thật giả.
Cuốn chiếc vòng bạc quanh bàn tay nắm lại thật chặt, điều chỉnh cho mặt ngọc hướng lên. Khoảng khắc " thứ đó " chạy lướt qua tôi dồn hết sức tung 1 cú đấm mạnh vào bụng nàng.
" Á á á á aaaasaaasaass "
Tiếng hét thất thanh của Linh Đan vang lên từ phía sau . Có lẽ ban nãy lúc thứ kia gọi tên trong vô thức Linh Đan đã đáp lời.
Còn tôi lúc này chới với suýt ngã khi dồn lực tung cú đấm vào khoảng không. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Linh Đan đã khóc tu tu chạy thẳng lên lầu 3 trong sự bàng hoàng của đám bạn.
Vài đứa con gái sợ hãi khóc theo đám con trai bị tiếng hét thất thanh doạ sợ mặt tái xanh.
" Anh ơi ! Chạy theo Linh Đan đi " Trong lúc này tiếng Bích Tuyết phía xa nhắc nhở. Tình huống diễn ra quá nhanh khiến Bích Tuyết bất giác gọi tôi là anh vốn dĩ để tránh mọi người phát hiện nàng chỉ xưng hô như vậy những lúc chỉ có hai đứa cạnh nhau.
Chẳng nghĩ gì nhiều tôi chạy vụt lên cầu thang đuổi theo Linh Đan. Lên tới lầu 3 thấy nàng phía xa cuối hành lang.
" Ổn không " Tiếng Dũng Khùng vang phía sau lưng khiến tôi yên tâm hẳn lên. Những lúc thế này có thêm đứa bạn thân tôi như được tăng thêm sức mạnh.
" Theo tao "
Tôi chạy vội về phía Linh Đan nàng ta đang cố leo ra gieo mình xuống từ ban công lầu 3. Tôi xông tới nhanh tay giật mạnh Linh Đan quăng ra phía sau lưng khiến nàng ta ngã xóng xoài trên nền gạch. Dũng Khùng tiến tới muốn đỡ Linh Đan dậy bất ngờ chỉ 1 cú hất tay của cô gái nhỏ khiến gã văng ra.
" Giữ chặt lại " Tôi hét lên.
Dũng Khùng dùng hết sức lực của thằng con trai cao 1m80 suốt ngày nâng tạ miễn cưỡng giữ chặt đứa con gái cao chưa tới 1m6 đang vùng vẫy.
Tôi nhân cơ hội đeo chiếc vòng trên tay lên cổ Linh Đan. Em ấy ngất xỉu té xuống sàn tôi bế thốc lên rồi 3 chân 4 cẳng chạy như điên dại xuống lầu.
Vừa chạy tới hành lang lầu 2 liền bắt gặp cả đám Duy Phong . Dù không có gan đuổi theo tôi và Linh Đan như Dũng Khùng nhưng cả đám cũng không ai bỏ bạn mà chạy.
" Xuống nhanh ! " Tôi chỉ kịp nói câu ngắn gọn . Rồi chạy xuống sân trường cũng không rõ lúc đấy sức đâu ra bế Linh Đan chạy mấy tầng lầu mà không mệt không vấp tý nào.
Xuống tới sân trường nhìn Linh Đan ngất xỉu cả đám con gái khóc oà lên.
Tôi quát lớn cho đám đông bình tĩnh rồi bấm huyệt nhân trung một lúc sau Linh Đan dần tỉnh dậy. Ánh mắt nàng hoang mang như nhớ ra điều gì nàng lại khóc . Tôi ôm nàng vào lòng an ủi để Linh Đan bình tĩnh hơn.
Ánh đèn pin chiếu thằng vào đám chúng tôi. Chú bảo vệ già nghe tiếng khóc giữa sân trường đi kiểm tra xung quanh.
Và thế là buổi lễ chào cờ ngày thứ 2 đầu tuần nguyên nhóm Ngũ Long Công Chúa cùng dàn hộ hoa lên đứng cột cờ. Thay vì lên nhận phần thưởng học hành hay giải thưởng văn nghệ như mọi lần cả trường được phen trầm trồ vì 10 đứa chúng tôi vi phạm kỷ luật.
Lý do nhà trường chỉ nói chung chung chứ không công bố nguyên nhân rõ ràng để tránh những tin đồn không hay. Sau buổi học thầy giáo chủ nhiệm gọi riêng 10 đứa chúng tôi ở lại rồi dặn dò đủ thứ . Nhắc đi nhắc lại chỉ mong đám báo thủ chúng tôi không lặp lại hành động nguy hiểm thêm một lần nào nữa.
Cả đám đành hứa hẹn đủ kiểu thầy giáo mới tha cho chúng tôi ra về.
Trong khoảnh khắc cả đám nhìn nhau cười giòn tan.
Những năm tháng cuối dưới mái trường Trung Học cơ sở trôi qua như thế . Kỳ thi HSG tỉnh tôi được cậu công tác trong lực lượng Hải Quân về đón đi thi . Không phụ sự kỳ vọng của tất cả mọi người tôi đã giành giải cao.
Thế rồi vào một ngày đẹp trời tôi nhận được một lời tỏ tình trong buổi học đêm. Là Bích Tuyết? Hằng Nga ?
Thật quá đỗi bất ngờ thế mà lại từ Linh Đan, nàng hoa khôi ngoại ngữ.
Linh Đan ngoại hình khá ưa nhìn tựa như bông hoa mới hé, nàng lại nó năng khiếu ngoại ngữ nên xưa giờ cứu cánh cho cả team chúng tôi bao lần.
Nhưng thú thực chẳng bao giờ tôi nghĩ Linh Đan thích tôi.
Hôm đó Bích Tuyết hẹn riêng tôi ra vườn sinh thái của trường. Thế nhưng khi ra tới nơi người chờ đợi tôi lại là Linh Đan.
" Gia thất vọng lắm đúng không ? Khi thấy tớ " Linh Đan nhìn tôi rồi lên tiếng phá tan không khí ngại ngùng.
" Đâu có ! hihi Linh Đan hôm nay sao có nhã hứng hẹn gặp tớ thế " Tôi đáp lời.
Nàng ta cúi mặt xuống vân ve mép áo, nhỏ giọng :
" Gia nè ! Tớ hỏi thật Gia yêu Bích Tuyết hay Hằng Nga nhiều hơn ? "
" Đâu có ! Chúng tớ là bạn thôi . Cũng như mình và Linh Đan vậy mà " Khá khó hiểu với câu hỏi của nàng như tôi vẫn ngồi xuống cạnh Linh Đan.
" Vì lần đó cậu đã xả thân cứu tớ " Linh Đan đưa đôi tay vuốt ve mặt dây chuyền. " Từ bé tớ nhát gan lắm . Tớ sợ bóng tối sợ một mình sợ nhiều thứ lắm . Nhưng kể từ lúc tớ gặp cậu ..."
Linh Đan ngập ngừng cúi đầu dường như có điều gì thôi thúc . Nàng mím môi thân hình nhỏ bé run run tiếp tục câu chuyện dở dang :
" À kể từ lúc tới đeo dây chuyền này lên cổ tớ không còn sợ bất cứ điều gì nữa . Bởi vì tớ luôn nghĩ có Gia ở cạnh bên " Một thoáng ngập ngừng Linh Đan tiếp tục câu chuyện dở dang. " Thật ngại ngùng và ích kỷ nhưng tớ không muốn một ngày đứng nhìn cậu vui vẻ nắm tay người con gái khác . Tớ đã lấy thêm dũng khí nhờ Bích Tuyết và Hằng Nga ủng hộ "
"Watashi no kokoro wa anata no mono desu "
" Gia ơi . Tớ....tớ....thích cậu ! Xin hãy làm bạn trai tớ "
Nói xong câu cuối Linh Đan như thành con người mới khác hẳn sự rụt rè e ấp thường ngày . Nàng nhìn thẳng vào mắt tôi chờ đợi câu trả lời.
Lần đầu tiên trong đời được con gái tỏ tình. Lại là cô gái nổi bật như Linh Đan thú thực tôi vui lắm luôn. Tôi cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì thấy con gái đẹp ai chẳng rung rinh.
Thế nhưng sau phút giây lâng lâng tự sướng trong đầu tôi mới về với thực tại . Tôi chợt nghĩ tới Bích Tuyết Linh Đan cùng Bích Tuyết chơi cực kỳ thân.
Nếu như tôi đồng ý có lẽ là dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa tôi và Bích Tuyết.
Dẫu biết rằng mối quan hệ giữa tôi và Bích Tuyết vẫn đang trong giai đoạn mập mờ chẳng hề rõ ràng . Nhưng với bản thân tôi cô ấy đặc biệt lắm thứ cảm giác bình yêu khi cạnh Bích Tuyết tôi chẳng thể tìm thấy ở bất kỳ cô gái nào khác.
Tôi đã từ chối Linh Đan nói với em rằng nàng là cô gái rất tuyệt vời nhưng con tim tôi không cảm nhận được tình yêu. Ngoài kia sẽ có rất nhiều chàng trai tốt hơn tôi đợi chờ để được trông thấy em.
Linh Đan khóc rất nhiều đêm đó và cả trong buổi học ngày hôm sau nữa. Điều đó khiến Bích Tuyết cùng mọi người xúm lại an ủi nàng.
Sau ngày hôm đó Linh Đan công khai tán tỉnh tôi.
Kể từ hôm ấy tôi Hằng Nga Bích Tuyết cũng không còn công khai bám lấy nhau như trước nữa. Có vẻ 2 nàng muốn dành sự tôn trọng cho Linh Đan. Không muốn làm cho nàng phải buồn phiền thêm.
Thế nhưng các nàng nào đâu biết hành động tưởng chừng như vô tình đó đã khiến cho con tim của một gã mộng mơ nào đó vỡ tan .
Rồi thời gian cứ trôi trong nhóm Hộ Hoa và Ngũ Long Công Chúa dần có đôi có cặp. Bích Tuyết và Gia Huy công khai yêu nhau . Gia Huy cao gầy gu ăn mặc thời thượng, hai người quả thực rất đẹp đôi.
Tôi mừng cho Bích Tuyết dù chẳng còn ai ôm tôi vào lòng như trước. Được ít lâu Thanh Hằng và Duy Phong cũng công khai. Duy Phong là đứa to mồm nhất nhóm hắn là người thừa kế của một gia tộc giàu có nhất vùng đất phía Nam này .
Sinh nhật Bích Tuyết năm ấy, cả đám rủ nhau vào trang trại của Duy Phong tổ chưc tiệc tùng . Trang trại nằm tách biệt giữa một thung lũng vắng lặng, bốn bề là cánh đồng, một mặt giáp với hồ nước mênh mông.
Mặt hồ phẳng lặng như một tấm gương, phản chiếu ánh sáng mềm mại của buổi chiều tà. Những tiếng chim hót ríu rít, thỉnh thoảng lại có cánh bay vụt qua, như góp phần vào không khí vui tươi của bữa tiệc ngoài trời.
Mọi người quây quần, cười nói rộn ràng, nhưng rồi dần dần những đôi lứa tách ra tìm cho mình một góc riêng, ôm nhau dưới những tán cây, trên những tấm chăn trải dài trên bãi cỏ, tận hưởng sự ấm áp của ánh nắng chiếu qua.
Tôi ngồi im lặng một mình, nhìn mọi người quây quần bên nhau, họ trao nhau những nụ hôn vội vã dưới nắng chiều, những cái ôm siết chặt thân thương. Tôi nhìn mà lòng cảm thấy lạc lõng, như thể mình bị bỏ lại phía sau trong một câu chuyện không thuộc về mình.
Rồi bỗng nhiên những âm thanh yêu đương bắt đầu vang lên, nhẹ nhàng, quyến rũ . Không muốn bị cuốn vào những hình ảnh ấy tôi đứng dậy, bước về phía bờ hồ.
Nơi ấy vắng lặng, tĩnh mịch như một thế giới khác, nơi tôi có thể tìm lại chút bình yên cho tâm hồn đang rối bời. Mặt hồ lặng im, chỉ có tiếng gió thổi qua những đám cỏ dại, tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ.
Tôi ngồi xuống bờ hồ thả hồn mình vào không gian rộng lớn, để những suy nghĩ miên man cuốn lấy mình. Những tia sáng cuối cùng của mặt trời chiều phản chiếu mờ nhạt trên mặt nước, tạo ra một bức tranh huyền ảo. Thời gian như chậm lại, như chìm vào trong một cơn mơ không có điểm dừng.
Đột nhiên tôi cảm nhận có một bóng dáng thướt tha bước tới phía sau tôi.
Linh Đan cô gái vẫn luôn lặng lẽ và kín đáo, bước đến gần tôi mà không nói lời nào. Nàng im lặng trong thoáng chốc rồi nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau, để tôi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể nàng lan tỏa vào lưng tôi. Cảm giác ấy nhẹ nhàng, mơn man như một làn gió thoảng qua, nhưng lại khiến tôi cảm thấy thật gần gũi, thật ấm áp.
Dường như trong thoáng chốc mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại tôi và nàng cùng những nhịp thở đều đặn của cả hai trong không gian tĩnh lặng này.
Tôi không đẩy nàng ra, cũng không có bất cứ hành động nào khác .
Chúng tôi cứ đứng im như thế, như thể là một phần của cảnh vật trong không gian mênh mông và bình yên này . Lưng tôi tựa vào người nàng, đôi mắt chăm chú hướng về phía mặt hồ, ngắm nhìn những tia sáng cuối cùng của mặt trời in bóng lên mặt nước.
Ánh chiều tà dần mờ nhạt, tạo nên một bức tranh vừa đẹp vừa buồn. Tôi nhẹ nhàng tận hưởng cảnh hoàng hôn bên mặt hồ êm ả .
Trong ráng chiều đượm màu hình ảnh hai đứa lồng vào nhau in hằn trên làn nước xanh thẳm...