Hạ Cánh Nơi Em

Chương 10: Dũng Khùng



Dũng Khùng gã trùm trường nổi danh với tích cách điên cuồng. Thế nhưng bất kỳ ai từng nghe những lời đồn về hắn sau khi gặp mặt cũng sẽ thấy bất ngờ.

Với vẻ ngoài nam tính thu hút mọi cô gái vẻ đẹp đó được thừa hưởng từ cô y tá bệnh viện Thành Phố Thanh Phong và ba hắn vị thủ lĩnh Hắc Bang có xuất thân quân nhân.

Từ bé hắn ta lớn lên cùng những đêm mẹ vắng nhà trực bệnh viện còn ba nó ngày đó là những đợt công tác kéo dài một mình nó tự lập từ nhỏ. Lên cấp 2 Ba ra quân và bắt đầu làm một số công việc hắc bạch tần suất ba nó về nhà nhiều hơn.

Những tưởng cuộc sống có cả Ba lẫn mẹ bên cạnh sẽ khiến đứa trẻ thiếu thốn tình thương từ bé sẽ có những ngày hạnh phúc. Thế nhưng đó là quãng thời gian địa ngục trần gian của hai mẹ con những lần Ba về nhà đi kèm những trận đòn roi trút lên vợ con.

Nhiều lúc Dũng Khùng chỉ ước rằng mình không có Ba thì tốt biết bao. Hắn ta tự hứa với bản thân khi lớn lên hắn sẽ không bao giờ trở thành một người giống như Ba hắn.

Nhưng cuộc đời, như một trò đùa kỳ lạ, lại chẳng bao giờ dễ dàng. Có một sự thật mà không phải ai cũng nhận ra, đó là những đứa trẻ có một người ba tệ, dù có ghét ba đến mức nào, dù có hứa với chính mình rằng lớn lên sẽ không bao giờ giống ba, thì đôi khi trong vô thức sẽ càng ngày càng giống cái người đàn ông nó từng ghét.

Đó là quy luật nghiệt ngã của cuộc sống mà chẳng ai có thể tránh được.

Dũng Khùng với thân hình cao lớn với chiều cao 1m8 giống Ba nó và khuôn mặt có nét dịu dàng từ Mẹ. Cùng với tính tình quảng giao, dẻo mỏ nhất trong nhóm Hộ Hoa và Ngũ Long Công Chúa.

Ban đầu các em gái trong trường còn ưu ái xếp vào top hot boy của trường. Về sau khi tiếp xúc nhiều mấy nàng vỡ mộng. Hắn ta rất khó kiểm soát cơn giận, sẵn sàng cho đối phương ăn đấm bất kể trai, gái, giáo viên hay thậm chí là đứa trẻ con mà nó cảm thấy đụng chạm tới nó. Thế là hot boy nhiều người mê năm nào được gán lên biệt danh Dũng Khùng.

Anh em trước mặt vui vẻ cười nói anh trai, em trai vì nể sợ ông già nó hoặc vì có thể sử dụng nó làm việc cho mình. Đám con gái thì sợ hãi nó không dám tiếp xúc nhiều vì biết đâu bất chợt Dũng Khùng lại đụng chạm thân thể thậm chí rủ đi nhà nghỉ giữa đám đông khiến càng nàng nín lặng .

Dũng Khùng cũng biết những điều đó vậy nên trước giờ nó yêu ai cũng vui chơi qua đường. Chơi với ai cũng chẳng chơi hết mình. Cho tới cái ngày nó gặp được Đặng Gia thằng bạn chí cốt của gã .

Chắc cũng là do duyên số vốn dĩ hắn ta rất ngứa mắt thằng này. Con trai gì mà trắng trẻo như con gái, tính tình thì nhẹ nhàng. Đã vậy cái đám gái xinh chảnh chọe mà đám con trai suốt ngày liếm chó lại vây quanh.

Ngày ấy nhóm Hộ hoa cùng những cô nàng Ngũ Long Công Chúa vẫn suốt ngày tụ tập bên nhau, vui vẻ, thân thiết như những đứa trẻ không biết lo toan. Những ngày tháng ấy, tình bạn của họ trong sáng và vô lo, như những bông hoa nở giữa mùa xuân.

Thế nhưng, khi những cảm xúc đầu đời bắt đầu nhen nhóm trong lồng ngực, những câu chuyện tình yêu cũng đến như một điều gì đó tự nhiên, khó cưỡng.

Những cảm xúc mới mẻ dần xé lẻ tình bạn, tạo nên những ngại ngùng, khó nói thành lời.

Chuyện bắt đầu với tin đồn râm ran trong trường về mối quan hệ giữa Đặng Gia và Hằng Nga. Dù cả hai không chính thức thừa nhận, nhưng chẳng ai không tin vào sự thật ấy. Duy Phong gã thiếu gia giàu có nổi bật trong vùng lại công khai tán tỉnh Hằng Nga, như thể thách thức mọi thứ.

Đặng Gia dù đã có Hằng Nga bên cạnh, nhưng lại vẫn không ngừng thể hiện sự thân mật với Bích Tuyết, và thậm chí dường như Linh Đan cô hoa khôi ngoại ngữ cũng có tình cảm đặc biệt với gã.

Tình cảm ở lứa tuổi học trò có những thời điểm thật khó hiểu và rối rắm làm sao.

Bích Tuyết, cô nàng soái tỷ khiến bao chàng trai phải xiêu lòng, Dũng Khùng chàng trai vốn chẳng phải dạng vừa cũng không nằm ngoài vòng xoáy ấy.

Tuy tính cách Dũng Khùng là vậy nhưng ánh mắt ngượng ngùng và đôi má ửng đỏ của Bích Ngọc một mảnh của Ngũ Long Công Chúa khi đứng gần hắn ta đã tố cáo những cảm xúc thật sự trong lòng nàng, mà không cần một lời nói nào.

Những năm tháng học trò, với những tình cảm ngây thơ, trong sáng, cứ thế len lỏi vào từng khoảnh khắc. Tất cả diễn ra tự nhiên như một nhịp điệu .

Bích Tuyết cô gái nổi danh nhất nhóm ngũ long công chúa. Dũng Khùng mê mệt nàng ta phần vì xinh phần vì tính tình Bích Tuyết không giống mấy con bánh bèo ẻo lả, nàng ta tỏ ra mạnh mẽ và cực kỳ chịu chơi.

Chiều hôm đó như mọi lần Dũng Khùng ăn mặc tươm tất, leo lên con liberty chạy tới ngõ quen nhà Bích Tuyết. Đã bị từ chối tình cảm bao lần nhưng Dũng Khùng rất thích tới đây. Mỗi lần tới cảm giác bình yên lạ. Bích Tuyết không phản đối điều đó xem hắn ta như người bạn thân khác giới.

Từ xa nó trông thấy con xe moto của ai đậu bên hông nhà. Quái lạ mọi lần giờ này nhà Bích Tuyết có ai ở nhà đâu nhỉ ?

Dũng Khùng tắt máy từ xa đi bộ vào. Cổng nhà không khóa, con cún cưng của Bích Tuyết nuôi thưởng sẽ sủa ầm ĩ mỗi lần có người lạ vào nhà. Đã quen thuộc với Dũng Khùng nó chỉ ngước mắt lười biếng nhìn rồi nằm ngủ tiếp.

Đi vào nhà chính, phòng khách không thấy ai. Leo lên lầu 2 nhìn qua ô cửa sổ ánh mắt Dũng Khùng như chết lặng.

Bích Tuyết ngồi trên giường, trên cặp đùi cực phẩm của nó 1 thằng con trai nằm gối đầu. Nàng ta đang cúi xuống dịu dàng đặt nụ hôn lên môi hắn ta .

Gã trai không nhìn rõ mặt kia đưa nhẹ tay vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng . Cả hai dường như tận hưởng từng phút giây của khoảnh khắc tuyệt mỹ này.

Dũng Khủng siết chặt nắm đấm, ra tới cổng không biết nghĩ gì nó quay lại khép cánh cổng rồi lên xe đi thẳng về nhà.

Sáng thứ 2 đầu tuần giữa lúc cả trường tổ chức chào cờ thì Dũng Khùng hẹn Đặng Gia ra khu chợ bỏ hoang.

"Hẹn tớ ra đây có chuyện gì không Dũng" - Đặng Gia cũng xuất hiện trong tầm mắt .

Dũng Khùng cười nhếch mép, những ai thân quen đều hiểu nụ cười này chỉ xuất hiện mỗi lần nó đang kiềm chế cơn điên.

Dũng Khùng tống thẳng 1 đấm vào mặt Đặng Gia khiến nó loạng choạng lui về phía sau. Bị đấm bất ngờ Đặng Gia hơi sững sờ đưa tay lên lau vết máu trên miệng. Dũng Khùng quan sát thấy ánh mắt của đối thủ cũng bắt đầu lạnh đi. Không hiểu sao trực giác của kẻ điên như hắn cho thấy thằng mặt trắng hay bị chọc là 3D không hề dễ chơi chút nào.

" Bình tĩnh nào bạn tôi có gì từ từ nói " - Bị đánh khá đau nhưng Đặng Gia vẫn từ tốn hỏi lại Dũng Khùng .

Dũng Khùng tiếp 1 cú đấm thì cánh tay của nó bị tay trái Đặng Gia đưa ra chặn lại đồng thời phang 1 cú đấm bằng tay phải vào mặt Dũng Khùng.

Sau 1s choáng váng Dũng Khùng nén đau chơi món đòn quét trụ sở trường. Bị quét trụ bất ngờ Đặng Gia té ngã người ra sau. Dũng Khùng thuận thế đè lên tung liên hoàn đấm tới tấp vào mặt.

"Con mẹ m, lừa gái này, yêu con này chơi con kia này"

Dũng Khùng vừa đấm vừa chửi thề.

Đặng Gia tỏ rõ không phải là đối thủ dễ dàng hai tay hắn ta ôm đầu phòng thủ. Lộn người ra sau 360 hất văng Dũng Khùng. Sau 1 lúc vật lộn đánh nhau cả 2 mệt lả nằm trên đất thở phì phò.

"Tao biết mày điên sẵn nhưng có thể cho t biết sao tự nhiên hẹn ra đánh nhau không" - Đặng Gia tức giận chất vấn Dũng Khùng.

Dũng Khùng im lặng nhìn trời. Trong lúc Đặng Gia nghĩ sẽ chẳng có câu trả lời, thằng điên này đánh người cần gì lý do bất ngờ Dũng Khùng lên tiếng :

" Mày với con Hằng Nga yêu nhau tại sao lại đi ngủ với con Bích Tuyết".

Không để Đặng Gia thanh minh gã tiếp tục :

"Đừng hỏi sao tao biết hôm qua t đóng cổng cho 2 đứa mày trong nhà đấy".

Đặng Gia trợn tròn mặt không rõ vì ngày hôm qua có người nhìn thấy chuyện tốt của hắn hay ngạc nhiên vì thằng như Dũng Khùng từ bao giờ lại quan tâm tới chuyện của người khác.

Hắn ta liền đáp lời Dũng Khùng :

"Ai bảo mày tao với Hằng Nga yêu nhau? Trên lớp bọn mày thấy vậy chứ ra khỏi trường bọn tao còn chưa từng nhắn tin với nhau quá 2 dòng"

"Còn với Bích Tuyết, tao không biết nữa bên cạnh nó tao cảm thấy yên bình. Nói ra mày bảo tao sến sẩm nhưng mỗi lần tới nhà nó trò chuyện t cảm thấy bến đỗ cho con tim tao"

Những tưởng Dũng Khùng sẽ trêu chọc thì câu trả lời của nó khiến Đặng Gia há hốc mồm.

"Ừ tao cũng cảm thấy như mày "

Im lặng một giây Dũng Khùng liền tiếp tục câu chuyện dở dang :

"Nhưng mà con Tuyết nó chỉ coi tao là bạn. Tao Không có diễm phúc như mày"

Sau vài phút trầm lắng thì Dũng Khùng lại trở về với bản ngã điên khùng của nó:

"Sao chơi Bích Tuyết sướng không kể tao nghe đi. Má con đó chân dài, mông cong, ngực khủng chơi sướng phải biết. Nào gạ nó cho tao đi "

Đặng Gia há hốc miệng vì cách nói chuyện thô lỗ rồi hắn nhìn Dũng Khùng với ánh mắt khinh bỉ...

"Haha " Dũng Khùng cười trừ. " Tao thử mày thôi, nãy mày dám đồng ý thì mai dưới chân cầu người ta sẽ vớt được xác mày rồi ."

Dù 1 câu nói đùa nhưng không hiểu sao Đặng Gia cảm giác thằng điên nằm cạnh này nó sẽ làm thật.

Dù vậy nhưng tự tin vào bản lĩnh của mình hắn cũng chẳng ngại ngần Đặng Gia nhìn thẳng vào mắt Dũng Khùng :

"Quan trọng mày ăn được tao không đã, chưa biết họ vớt được xác ai đâu à"

"Kể ra thẳng 3D như mày thân thủ khá nhỉ. Lâu này giả 3D chơi gái hả ? " - Nhận được câu trả lời cứng rắn Dũng Khùng càng khoái chí.

"Do mấy người đẹp kia bạo quá chứ tao đâu muốn thế . Với cả tính cách của tao dĩ hòa vi quý là quan trọng. Nãy bắt đầu mà chỉ cần câu xin lỗi là mọi việc trôi qua là tao sẵn sàng xin lỗi mày"

Đặng Gia nhìn qua Dũng Khùng rồi nói tiếp :

"Nguyên tắc của tao nếu cái miệng mà có thể cho qua chuyện thì chẳng mất gì vài ba câu nói. Còn đã xin lỗi rồi mà vẫn không giải quyết được thì chơi kiểu gì tao cũng chơi tới cùng."

"Haha Nam nhi đại trượng phu có thù tất báo. Đứa nào đụng vào t 1 t phải cho nó trả giá gấp 10 gấp 100. Đàn ông sống trên đời chả có gì phải hèn" Dũng Khùng đáp lời.

"Thôi bẩn hết rồi, học hành cái đéo gì nữa. Xuống sông tắm đi, từ hôm nay m sẽ là anh em của Dũng Khùng tao. Yên tâm không ai dám đụng vào mày "

Và thế là Dũng Khùng và Đặng Gia quen biết nhau như thế. So với đám bạn phông bạt lúc nào cũng tỏ ra nghĩa khí thì Dũng Khùng thích tính Đặng Gia hơn.

Tiếp xúc lâu dài Dũng Khùng ngày càng nhận ra sự đặc biệt của đứa bạn thân mình. Đằng sau cái vẻ ngoài hiền lành, nhẹ nhàng cứ ngỡ như một đứa ái nam ái nữ lại ẩn chứ nhiều điều thú vị.

Hắn không chỉ là học sinh giỏi cấp thành phố mà còn có một khả năng võ nghệ khiến những ai hiểu biết phải kính nể.  Sau tất cả những điều đó dường như hắn còn có một gia thế không tầm thường.

Nhưng lạ một điều, hắn chẳng bao giờ khoe khoang, chẳng giống Duy Phong hay những thằng con trai khác đang ở độ tuổi muốn chứng tỏ mình.

Dường như trong cách hành xử lẫn suy nghĩ của Đặng Gia có gì đó điềm đạm lịch thiệp khác hẳn đám trẻ cùng tuổi . Không rõ một gia đình thế nào mới dạy ra được một đứa trong độ tuổi ngông cuồng có tính cách thế này.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com