Ông lão lại càng quýnh lên đuổi theo, miệng liền trả lời gọn lỏn" không cần"
Thấy thái độ chủ tịch hoàng gấp gáp, đàn ông trong xe biết không phải lúc nên nói nhiều, nhưng ông lại nhânn thức khác về sự việc.
Có vẻ như chủ tịch đang làm 1 việc rất quan trọng, có vẻ.như thanh niên kia không hề biết chủ tịch là ai.
Và..nếu như ông có thể giúp đỡ chủ tịch,thì đó chính là việc lớn rồi, cơ hội hiếm có, bỏ lỡ sẽ không biết phải chờ tới khi nào mới lại có được.
Thế là ông ta không hề chậm trễ xuống xe.chân ông ta khỏe mạnh tất nhiên sẽ đi nhanh hơn chủ tịch, và càng nhanh hơn bước chân chậm rãi của thiên. Chẳng mất mấy bước mà ông đã đến trước mặt thiên
"Cậu thanh niên...tôi không biết cậu là ai, nhưng tôi nói cho cậu biết cậu không được có thái độ vô lễ như vậy với chủ tịch hoàng.."
"Cậu có biết chủ tịch là ai không,...là cổ thụ trong thương giới là.."
"Im ngay đi, giám đốc hà" cảm thấy sự khó chịu càng tăng lên trên người thiếu niên trước mặt, ông lão bỗng muốn đạp lên mặt tên xu nịnh trước mắt.
Thiên quay lại nhìn ông lão bằng ánh mắt chế diễu miệng không kiêng nể nói "thì ra là kẻ có tiền..mà người càng giầu lại càng đa nghi...haha"
Câu châm chọc đơn giản không ngờ lại khiến lòng ông nhói đau
Mắt Ông lão hiện lên vằn đỏ, miệng ông thốt lên 1 câu mà cả đời ông chỉ từng thốt lên 1 lần duy nhất
"Ah..thì ra là xin tiền..haha...làm ta cứ tưởng gì" chịu thôi cả đời ông lần đầu tiên có hình thức trả tiền như vậy.
Móc móc các túi đều không có gì, ông lão xấu hổ, tất cả đều trên xe, tiền thì toàn là thư ký chuyển hoặc cắm thẻ, cả người ông mặc đồ sang trọng nhưng chịu chết cũng không nặn ra được 1 phân tiền.
"Ah...hay là..cậu có tài khoản không...ta cho người chuyển qua"
"Không có"
" vậy cậu có số điện thoại không, ta sẽ cho người đưa qua sau"
Gần như cùng lúc đó ông lão cũng đã phát hiện ra, ông vọt ra nhìn dáo dác theo hướng ra, cố gắng tìm kiếm hình ảnh thân quen đó.
"Chủ tịch hoàng...mau lên xe.."
Gia đình 3 người bên siêu xe cũng bừng tỉnh đại ngộ,vừa đón ông bà lão lên. siêu xe như hóa thành tia chớp gấp gáp chạy theo phương hướng đó.
Nếu như lá phù có tác dụng thần kỳ như vậy mà thế giới biết được, e rằng nó sẽ trở thành vật vô giá.
Người giầu trên thế giới này nhiều lắm, nhưng người vừa giầu lại vừa trẻ khỏe thì lại không nhiều. Thử hỏi 1 lá phù giúp họ có thêm chục năm thanh xuân vô giá thì có ai còn tiếc của nữa. Đáng tiếc là họ sẽ không có được cơ hội đó rồi, tại vì thiên đâu phải kẻ ngốc.
Bán xong phù, mặc dù chưa nhận được tiền, nhưng hắn tin ông bà đó sẽ không thất hẹn, đặc biệt là lúc đưa vào tay bà, hắn đã cố ý kích phát lá phù luôn, tin rằng chỉ trong thời gian ngắn sẽ có tác dụng thôi.
Vậy thì bí mật đã bị phát hiện, lại có đông người ở bên như vậy, hắn còn không chuồn lẹ thì cuộc đời chí tôn coi như sống uổng rồi
Cùng lúc hắn nhởn nhơ đi về, thì tại nơi khác cũng đang diễn ra sự thần kì tương tự.
Hà thu..cô gái xinh đẹp tuyệt trần đã mua tấm "trì dũ thông kinh phù" của thiên.
Sau khi rời đi, con tim cô mãi mới ngừng lại nhịp đập rộn ràng, ráng mây đỏ trên mặt như nắng chiều mãi không tan.
Chỉ khi đến bên gần giường bệnh mới hết. Tại vì trên giường là mẹ cô.
Triệu ngọc hân. Bà vốn dĩ là bị bệnh tim bẩm sinh, cho nên bà chỉ có mình đứa con gái là cô, mà không dám sinh thêm cho cha cô 1 thằng con trai nào nữa.
Đó là do cha cô Hạ Phàm không cho, để bảo vệ tính mạng của bà mà thôi.
Chỉ đáng tiếc, ông cả đời nâng niu cưng chiều bà để bệnh tim không tái phát, bảo vệ sinh mạng bà, nhưng ông vẫn không thể làm tròn được trách nhiệm đó.
10 ngày trước, đứa cháu đại hổ là con của anh 2 vừa đi du học về, nhận được tấm bằng thạc sĩ trường quốc tế
Nhưng hắn có tài không có đức, cha hắn và gia đình ông vốn quan hệ không tốt, chỉ vì lập trường trong công ty bất đồng mà có chút xích mích
Đại hổ vừa về còn chưa phân phải trái đã cùng cha to tiếng với ông thậm chí đến cuối cùng chỉ vì 1 lời nói khuyên can của ngọc hân mà bị hắn tức giận xô ngã.
Và cơn đau tim đã tái phát, bây giờ bà đã ở đây được 2 ngày, con tim mặc dù được cứu kịp, nhưng sinh mạng vẫn ngàn cân treo sợi tóc, lằn ranh sống chết vẫn ngay trước mắt nhưng không thể vượt qua.
Hạ Phàm quá yêu thương vợ, vì để bà sống ông không tiếc bất kì cái gì, cho nên ông bỏ cả công ty để đến bên vợ, dung mọi bện pháp để vợ được sống thêm dù chỉ là 1 giây sinh mạng.
Râu ông sớm đã dài, đen như rễ tre, thân xác ốm o, khuôn mặt khô gầy tiều tụy, mắt thâm quầng.
Trước giường vợ, nước mắt hiếm có trong người đàn ông kiên cường này đã rơi không biết bao.nhiêu lần