Mặt trời chưa mọc hẳn, nhưng trời phía đông đã loang màu lam nhạt. Rừng Thanh Khâu sau đêm dài như trút được hơi thở, để lại gió nhẹ lùa qua từng tán cây.
Trần Tuyết thở phì phò chạy theo Hạo Thần, vừa chạy vừa ôm cái gói vải phập phồng như có vật gì giãy bên trong.
Ba đuôi nhảy bên cạnh, cau mặt:
“Ta hỏi thật… ĐÓ LÀ THỨ GÌ TRONG BỌC VẬY???”
Tuyết ôm chặt hơn, vẻ bí mật:
“Bánh bao.”
Ba đuôi: “Bánh bao gì mà rung như con mèo bị điện giật???”
Tuyết thở dài:
“Ờ… nó là bánh bao ta lỡ hấp bằng phần nước còn sót lại trong nồi cháo tối qua.”
Hạo Thần đang đi trước chợt dừng lại, toàn thân cứng đờ:
“Tuyết.”
Giọng hắn rất nhẹ.
Loại nhẹ khiến người ta biết… sắp la.
“Đừng nói với ta là bánh bao đó… có độc.”
“Không độc!” Tuyết cãi, rất kiên định. “Ta nếm rồi.”
Hạo Thần xoay người lại nhìn nàng, ánh mắt như đang tính xem nên bế nàng đi bệnh viện hay nên cột lại cho đỡ gây họa.
“Ta khỏe re mà,” Tuyết hất cằm, “ăn vào chỉ thấy… hơi… nóng người chút.”
Hạo Thần nhíu mày:
“Nóng kiểu nào?”
Tuyết nhớ lại.
Nóng mặt.
Nóng tai.
Nóng tim.
Nhìn Hạo Thần là nóng gấp đôi.
Nàng chớp mắt:
“À… không có gì nghiêm trọng.”
Ba đuôi sợ hãi thụt lùi:
“Tốt nhất quăng nó đi! Lỡ bánh bao biến thành yêu thì sao! Ta không muốn ăn sáng bị nó rượt!”
Ngay lúc đó—
GÓI BÁNH BAO GIẪY MẠNH!
Rồi… bụp bụp bụp!
Ba cái bánh bao trắng trẻo… nhảy khỏi bọc.
Mỗi cái có hai cái chân nhỏ xíu, chạy như chuột mới nở.
Tuyết hét:
“QUAY LẠI!!!”
Cả ba cái bánh bao chạy thẳng… về phía Hạo Thần.
Hạo Thần: “…”
Một trong ba cái bám vào ống quần hắn.
Ba đuôi gào:
“TA ĐÃ BẢO MÀ!!! BÁNH BAO BỊ YÊU HÓA!!!”
Tuyết cuống quýt:
“Đợi đã! Chúng nó không độc! Chỉ… linh tính hơi cao!”
Hạo Thần thở dài… cái thở dài kiểu ta đã chấp nhận số phận của mình từ lúc gặp nàng.
Hắn cúi xuống nhặt ba cái bánh bao yêu lên, mỗi cái giãy chút rồi nằm yên như biết nghe lời.
“Tuyết.”
“Dạ?”
“Từ nay,” Hạo Thần nhìn nàng như nhìn thiên tai cấp độ cao,
“đừng nấu gì khi có linh vật trong phạm vi… một trăm trượng.”
Tuyết cúi mặt, lí nhí:
“…Vậy ta mang bánh bao này theo được không?”
Hạo Thần nhìn ba cái bánh bao đang long lanh mắt (?!), trong lòng bật cười khẽ:
“Được. Nhưng để ta giữ.”
1. Khe đất xuất hiện – và tiếng hát khó hiểu
Qua khỏi sườn núi đá xanh, họ tới được nơi yêu linh chỉ.
Tuyết trợn tròn mắt.
Dưới vách đá là một khe nứt khổng lồ, rộng đủ nuốt cả một tòa nhà, bên trong tỏa ra ánh tím mờ như đom đóm c.h.ế.t oan.
Ba đuôi rùng mình:
“Ta nghe tiếng gì đó dưới kia…”
Tuyết cũng nghe.
Một giọng hát… không rõ nam nữ… kéo dài, lúc cao lúc thấp, giống tiếng ai đang hát ru trẻ con nhưng lại run rẩy từng chữ.
“Ngủ… ngủ… ngủ đi… mở mắt ta… mở mắt ta…”
Tuyết nuốt nước bọt:
“Đây… là hát ru hay dọa người vậy?”
Hạo Thần đặt tay lên vai nàng:
“Đừng xuống quá sâu. Khe đất này có mùi yêu ảnh rất nặng.”
Tuyết quay lại nhìn hắn.
Khoảng cách gần đến mức… hơi thở cả hai chạm nhau.
Lúc gần như vậy, ánh mắt Hạo Thần hơi đổi—trầm xuống, dịu đi.
Tuyết giật mình.
Ánh mắt ấy… lại giống tối qua trong miếu, khi hắn ôm nàng khỏi cái hố.
Hắn nói nhỏ:
“Bám sát ta.”
Giọng không lớn.
Nhưng đủ khiến lòng nàng run một nhịp.
Ba đuôi phía sau lẩm bẩm:
“Lại nữa rồi… cái giọng này… nghe là biết sắp có biến trong tim.”
2. Trận pháp đá và… cái chạm tay khiến Tuyết mất bình tĩnh
Cả nhóm đi vào miệng khe.
Một vòng đá cổ hiện ra, phủ đầy rêu nhưng vẫn còn khí linh trận pháp.
Tuyết cúi xem thì phát hiện vài ký hiệu khắc trên đá.
“Chữ cổ này ta từng thấy trong Tàng Thư Các!” nàng reo lên.
“Là… ờ… hình như… à… ta không nhớ.”
Hạo Thần bật cười:
“Lại đây.”
Hắn nắm cổ tay nàng kéo tới gần.
Ngón tay hắn lạnh nhưng lòng bàn tay lại ấm, chạm đúng mạch cổ tay nàng.
Tuyết nghe tiếng tim mình đập như trống hội.
Hạo Thần không nhận ra, vẫn bình thản giải thích:
“Ký hiệu này nghĩa là mở, cái này là phong, còn cái này…”
Hắn nghiêng người sát hơn để chỉ.
Tuyết cảm giác hơi thở hắn sượt qua tóc mình.
Cả người nàng như bị ai đó nhúng vào nước nóng rồi kéo ra gió lạnh—tê tê, buồn buồn, rối loạn.
“Cái này…” Hạo Thần nói tiếp, “nghĩa là… uy hi…”
“U… uy gì cơ?” Tuyết lí nhí.
Hạo Thần thoáng ngừng một nhịp, rồi chậm rãi:
“Uy hiếp. Nhưng nếu đổi vị trí thì trở thành—”
Hắn chưa nói hết thì…
ẦM!!
Một tảng đá bên cạnh… nứt đôi.
Hồ ly hét:
“Nó nghe lén và nổi giận đó!!”
Tuyết phóng ra sau lưng Hạo Thần nhanh như tia chớp:
“Hạo Thần!! Cứu!!! Cứu nữa!!!”
Hạo Thần xoay người chắn cho nàng, tay bóp chặt chuôi kiếm:
“Yêu vương ở gần đây.”
3. Khói tím – và đôi mắt đang nhìn Tuyết
Khói tím từ sâu trong khe đất tràn ra, đặc quánh như sương đêm bị nhuộm màu.
Ba đuôi rít lên:
“Nó đến!”
Một bóng đen từ trong khe bò ra—không phải đi, mà như trườn theo hơi khí, xoắn xuýt như khói nhưng lại có hình người.
Hai con mắt màu tím sáng rực trong bóng tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nó nhìn Hạo Thần một cái.
Rồi… nhìn Trần Tuyết rất lâu.
Rất rất lâu.
Tuyết ré lên:
“Đừng nhìn taaaa!! Ta không ngon đâu!!!”
Ba đuôi:
“NÓ KHÔNG MUỐN ĂN! NÓ MUỐN LẤY MẮT CỦA NÀNG ĐỂ HOÀN PHONG ẤN ĐÓ!!!”
Tuyết: “CÁI GÌ CÒN GHÊ HƠN!!!”
Yêu vương cất giọng rít rít:
“Con… bé… mắt sáng… khí thuần…”
Nó lao tới như bóng đêm sống dậy.
Tuyết sợ đến run người, nhưng Hạo Thần đã đứng chắn trước, kiếm rút ra, linh lực bùng lên như lửa trắng.
“NGƯƠI MUỐN CHẠM VÀO NÀNG THÌ BƯỚC QUA XÁC TA!”
Câu nói vừa dứt, đất đá dưới chân hắn rạn nứt thành mạng lưới.
Tuyết trợn lớn mắt.
Không phải vì sợ—mà vì… câu đó nghe cũng hơi… hơi giống…
tỏ tình.
Nàng đỏ hết cả mặt:
“Hạo Thần… h-huynh nói gì đó???”
Hạo Thần không quay lại, chỉ đáp nhanh:
“Lúc khác.”
Rồi nâng kiếm:
“Tránh sau ta!”
Tuyết c.ắ.n môi:
“…Ta né rồi mà tim ta né không kịp.”
Ba đuôi quay sang:
“Á há! Nàng tự nói ra rồi nhaaaa!”
Tuyết: “IM!”
4. Chiêu kiếm mới – và bí mật Hạo Thần giấu từ lâu
Hạo Thần bước tới một bước.
Một bước rất nhẹ.
Nhưng không khí như bị kéo căng.
Tuyết lần đầu thấy hắn dùng toàn lực.
Kiếm của hắn sáng lên từng đường, từng tia nhỏ… như sợi gió đang vẽ vòng quanh lưỡi kiếm.
Ba đuôi hoảng:
“Cái đó… cái đó… chính là chiêu bí truyền của Lý gia mà hắn chưa bao giờ dám dùng!!!”
Tuyết há hốc:
“Sao? Sao không dám?”
Ba đuôi thì thầm:
“Vì chiêu này ép linh mạch tới mức nguy hiểm. Nếu chưa chắc chắn… hắn sẽ không dùng.”
Tuyết cảm thấy chân mình mềm nhũn.
Hạo Thần dùng chiêu đó… để bảo vệ nàng?
Gió thổi mạnh. Áo hắn phấp phơ.
Trong khoảnh khắc, trông hắn như đang chống cả trời sập.
Yêu vương lao tới.
Khói tím cuộn thành hàng trăm móng vuốt.
Hạo Thần hét:
“—Phong Hải Vân Minh Kiếm!”
Một tia sáng trắng x.é to.ạc khe đất, c.h.é.m thẳng vào yêu ảnh.
Tiếng nổ vang như sét.
Tuyết tưởng đất sẽ vỡ luôn dưới chân họ.
Khói tím bị xé, yêu vương gào rú, thân hình mờ đi.
Nhưng cũng trong tia sáng ấy—
Tuyết thấy một điều.
Thấy lưng Hạo Thần… run nhẹ.
Linh lực trong hắn đang bị ép đến giới hạn.
“Không được!” nàng hét, chạy lên.
“Hạo Thần!!”
Hắn quay lại, ánh mắt hơi hoảng vì không ngờ nàng lao ra.
Tuyết đưa tay, đặt lên lưng hắn, truyền linh khí của mình vào.
Hạo Thần mở to mắt:
“Tuyết!! Nguy hiểm!”
“Ta không để huynh một mình!!”
Linh khí của nàng tuy yếu… nhưng ấm.
Ấm đến mức khiến hơi run trong cơ thể hắn dịu xuống.
Khoảnh khắc đó—
Hạo Thần c.ắ.n răng kiềm chế, nhưng trái tim thì hoàn toàn thất thủ.
Yêu vương tiêu thành vụn tím, tan trong gió.
Khe đất sáng bừng… rồi lặng đi.
Chỉ còn tiếng thở của hai người.
5. Khi trận chiến kết thúc – trái tim mới bắt đầu
Tuyết thở dốc, nghiêng người dựa vào lưng Hạo Thần.
Hắn quay lại nắm lấy vai nàng, giọng gấp:
“Nàng có sao không? Có bị thương? Có—”
Tuyết cắt ngang:
“Hạo Thần.”
Hắn dừng lại.
Nàng ngẩng lên.
Mắt nàng còn hơi ươn ướt vì sợ, vì mệt… vì điều gì khác nàng không biết.
“Hôm qua huynh chưa nói hết…
Hôm nay huynh lại nói chưa hết…”
Nàng níu áo hắn:
“Huynh tính… bao giờ mới nói?”
Gió khe đất thổi, mang theo mùi đá lạnh và hương lá cháy.
Hạo Thần nhìn nàng rất lâu.
Rất, rất lâu.
Như đang đấu tranh xem có nên mở cánh cửa đã khóa nhiều năm.
Rồi hắn nói chậm rãi:
“Tuyết.”
“Ừ?”
“Nếu ta nói… ta thích nàng…”
Tuyết nín thở.
Hạo Thần cúi xuống, trán kề trán nàng, tay ôm lấy bờ eo vẫn còn run nhẹ của Tuyết.
“…thì nàng có… sợ ta không?”
Tuyết đỏ mặt, tim đập như trống múa lân.
“Sợ cái gì?”
“Sợ…” Hạo Thần nuốt một hơi,
“…ta không kiềm được mình… khi nàng cứ liều như vậy…”
Tuyết ú ớ:
“Ta… ta… ta…”
Ba đuôi phía xa thét:
“TRỜI ĐẤT ƠI CUỐI CÙNG CŨNG NÓI!!!”
Tuyết bật cười trong nước mắt:
“Ta… không sợ.
Ta chỉ sợ…”
“Sợ gì?”
“Sợ… huynh không thích ta.”
Hạo Thần như ngừng thở.
Rồi hắn kéo nàng sát vào n.g.ự.c mình, giọng trầm ấm như trời sớm: