Trời chưa sáng hẳn, tiếng trống đình đã vang lên thùng… thùng… thùng, báo hiệu vòng khảo thí chính thức bắt đầu. Trần Tuyết bật dậy nhanh như lò xo, tóc tai rối như tổ chim, nhưng tinh thần thì phơi phới, tự tin như thể nàng vừa mơ thấy mình bay lên trời cỡi mây đạp gió… bên cạnh Lý Hạo Thần.
Nàng chỉnh lại xiêm y, vỗ nhẹ má:
“Hôm nay phải thi. Phải bình tĩnh. Phải đoan trang. Không được nghĩ bậy. Không được nhìn Hạo Thần quá lâu. Không được—”
Nàng mở cửa.
Đập ngay vào mắt nàng… là Hạo Thần đang đứng tựa cổng chờ.
Trong đầu nàng: A-lô? Trời ơi? Ngài đến đón ta? Có phải tu tiên có thêm phúc lợi không vậy?!
Hạo Thần nhìn thấy nàng thì hơi nhếch môi. “Cô chuẩn bị chậm hơn ta nghĩ.”
“Ta… ta đâu có chậm. Ta chỉ đang… sửa sang tâm trí.”
Hắn nhìn đầu tóc nàng rối như gió lốc, môi cong lên thêm chút nữa.
“Tâm trí cô… nhìn giống như mới đ.á.n.h một trận với ổ chim hơn.”
Nàng nghẹn. “Lý công tử, ngài đang trêu ta phải không?”
“Không. Ta rất nghiêm túc.”
Hắn nói với gương mặt nghiêm chỉnh, nhưng ánh mắt lại cười như hai dải suối mềm.
Trần Tuyết: Trời ơi… nghiêm túc kiểu này còn đáng sợ hơn trêu!!!
Đến sân khảo thí, người tập trung đông nghịt. Ai cũng đang cố chỉnh tư thế, cố giả vờ mình có linh căn siêu cấp, cố đứng cho thần thái giống tiên nhân.
Trần Tuyết đứng chen giữa đám người, chỉ cao vừa đủ để nhìn thấy lưng Hạo Thần.
Hắn quay lại, hỏi nhỏ:
“Cô có căng thẳng không?”
Nàng gật đầu mạnh. “Có chứ. Nếu hỏng thì sao? Nếu không vượt qua thì sao? Nếu ta—”
“Nhìn ta.”
Hạo Thần nói nhẹ.
Trần Tuyết ngẩng lên.
Mắt hắn rất yên, màu nâu trầm, sáng nhẹ như dưới đáy suối. Chỉ nhìn thôi cũng khiến trái tim nàng mềm xuống một nhịp.
“Cô sẽ không hỏng.”
Hắn nói. “Ta tin cô.”
Trần Tuyết nghe câu đó mà hai chân suýt mềm nhũn.
Trời ơi, ta chịu không nổi nữa rồi! Thả thính kiểu này ai chịu cho nổi!
Hắn nghiêng đầu:
“Với lại… nếu cô rớt, ta sẽ bị chê là mắt kém. Ta không thích bị chê.”
“Ngài đang… cổ vũ ta hay tự bảo vệ danh tiếng của mình vậy?”
“Tất nhiên là cả hai.”
Trần Tuyết c.ắ.n môi để khỏi bật cười.
“Ngài đúng là… kỳ lạ.”
“Không phải ai cũng nhận được lời khen đó của cô đâu.”
Hắn bình thản đáp.
Nàng… thua.
Vòng sơ khảo bắt đầu bằng thử nghiệm kiểm tra linh lực cơ bản. Thí sinh đặt tay lên trận pháp, nếu linh lực chuyển động được trong trận đồ là qua.
Nhìn hàng người trước mặt, Trần Tuyết nuốt nước bọt.
“Ta… ta có làm nổi không?”
Hạo Thần đứng sau nàng, cúi xuống gần sát tai nàng đến mức nàng có thể cảm nhận hơi thở ấm của hắn.
“Nếu cô loạn khí, ta sẽ đặt tay lên lưng giúp cô dẫn khí.”
Trần Tuyết lập tức bật mạnh như cá gặp câu.
“Không! Không cần đâu! Ta… ta tự làm được!!!”
Hắn nhướng mày. “Cô sợ ta chạm vào lưng?”
“Không!” nàng trả lời quá nhanh.
“Ta chỉ… chỉ… sợ… lạnh.”
“Vậy lần này ta truyền khí ấm cho cô.”
“KHÔNG!!!”
Một nhóm thí sinh bên cạnh quay lại nhìn nàng như thể nàng đang… bị nhập.