Công việc trong đoàn đã xong, chúng tôi chuẩn bị về nơi ở thường trú.
Giang Giản bỗng thần bí hỏi: “Vợ ơi, quay xong rồi… có phải đến lúc tính sổ không?”
Tôi chớp mắt vô tội: “Tính sổ với ai cơ?”
Anh lùi ngay mấy bước, như đoán ra điều gì. Tôi rướn tới, nụ cười mỗi lúc một đậm: “Là với bông hoa Mộ Lị kia hả?”
Yết hầu anh lăn lên xuống: “Em đừng cười… anh sợ lắm.”
“Sợ gì chứ? Lẽ nào anh nghĩ em sẽ trút giận lên anh?”
Trước giờ tôi nhịn là vì một bộ phim gom biết bao công sức, tôi không muốn vì ân oán cá nhân mà làm ảnh hưởng công việc người khác. Còn bây giờ, mấy chuyện đó không còn ràng buộc nữa.
Từ đó tới lúc về, tôi đá xéo suốt dọc đường.
Anh ân cần lấy đồ uống cho tôi, tôi hỏi: “Vị **mộc lan… à nhầm, mộ lị hả?”
Anh hỏi tôi muốn ăn gì, tôi đáp: “Hoa cỏ thì uống sương, em ăn cơm trắng. Anh không chê em chứ?”
Về công ty gặp chị Kim.
Giang Giản đề xuất lấy gậy ông đập lưng ông: đem cả bộ combo shame–bôi nhọ–vu khống trả lại cho đối phương.
Tôi với chị Kim nhìn nhau cười.
Đàn ông xử lý chuyện vẫn… không tỉ mỉ bằng đàn bà.
Thuê mấy đội seeding đó cũng tốn tiền chứ bộ—mà tôi việc gì phải đốt tiền vì cô ta?
“Việc này phải outsource chứ, em bớt thời gian đi, dành cho thân–tâm–trí của anh.” — Giang Giản nói.
Tôi mở cuộc chat cũ với chị Kim cho anh xem.
Ngay khoảnh khắc Trần Mộ Lị đáp dù xuống đoàn, tôi đã bật chế độ đề phòng.
Biết chắc tôi với cô ta không thể làm bạn, còn rất có thể thành đối thủ.
Thế là tôi nhờ chị Kim điều tra đường dây.
Chị Kim giỏi xã giao, b.ắ.n vài phát đã thu phục được vài người ở bộ phận phục–trang–hóa làm tai mắt cho tôi (còn nhiều mối khác tôi cũng không biết hết).
Kết quả tra ra: sau lưng Trần Mộ Lị là một tiền bối trong giới đã có vợ có con, sắp nghỉ hưu, làm chỗ dựa. Hai người còn có một bé trai, gửi ở nhà họ hàng của vị tiền bối.
Hay ở chỗ: mấy năm trước khi tôi còn vô danh, chính vị tiền bối ấy từng bóng gió với tôi. Tôi chọn chỗ đông người lật kèo ngay tại chỗ, cho ông ta bẽ mặt.
Giờ ráp lại toàn bộ, tôi chỉ thấy: đúng là trời sinh một cặp.
Chị Kim bình: “Ruồi thì thế nào cũng tìm được chỗ… thơm miệng.”
Hôm qua, chị đã chuyển toàn bộ bằng chứng cho vợ hợp pháp của vị tiền bối — dẫu sao chị ấy mới là người bị hại lớn nhất.
Còn người thứ hai tôi thấy đáng thương là Giang Giản.
Trước đó, một “đường dây” trong đoàn nghe lỏm được Mộ Lị gọi điện: cô ta muốn dùng Giang Giản làm bình phong, ké lưu lượng.
Trong khi Giang Giản lại tưởng mị lực bản thân quá lớn, cô ta yêu thầm mình cả chục năm, còn viết cả lyric bóng gió: “Anh không muốn chịu trách nhiệm cho tình yêu đơn phương của em.”
Biết sự thật rồi, tôi còn… ngại không dám bảo anh: não yêu của anh lại bị não sự nghiệp đập cho bầm dập.
“Hai người nói chuyện… bẩn phết nhỉ.”
Giang Giản định kéo đọc tiếp, tôi với chị Kim hoảng, vội giật lại điện thoại, nhìn anh cười trừ: cái này không nên xem.
Trong miệng chị Kim, Giang Giản đâu phải đỉnh lưu gì— mà là “yoyo ca” (anh chàng “yo yo” rap rap).
Còn vài topic khác… nhạy cảm lắm, tôi sợ để lại bóng ma tâm lý cho anh.
“Vậy cái này cũng gọi là outsource nhỉ?”
“Gọi, gọi, gọi — là anh không biết tự lượng sức.”
Giang Giản tâm phục khẩu phục.
20.
Dưới sự “định hướng” của chị Kim, chị vợ chính thất xử lý vụ việc cực kỳ hiệu quả:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
offline thì đưa nhau ra pháp lý, online thì công khai cho thiên hạ biết—nhanh, gọn, dứt khoát, không cho đối thủ kịp thở.
Vị lão diễn viên kia lo tự lo thân còn chưa xong, càng chẳng rảnh để che chở cho “gà non” Trần Mộ Lị.
Chẳng bao lâu, tôi nghe tin bộ phim đã quay xong trước đó sẽ A.I. đổi mặt—toàn bộ cảnh của Trần Mộ Lị bị thay lại bằng nữ diễn viên ban đầu.
Chị Kim quen sóng to gió lớn nên vẫn dửng dưng, ung dung ngồi trước bàn trà, tráng ấm tráng chén.
Còn tôi thì cười đến lộ cả lợi—vì cách đó một tiếng, mẹ Giang Giản lần đầu chủ động gọi cho tôi, giọng dịu dàng hỏi han đời sống.
Bà còn nói Trần Mộ Lị có đến cầu cứu, đã bị bà đuổi thẳng, hàng xóm láng giềng ai cũng biết.
Cuối cuộc gọi, bà áy náy xin lỗi tôi: “Con à, chuyện cầu hôn lần trước là dì sai, dì xin lỗi cháu. Cháu với Giản phải thật tốt nhé, sau này dì không can thiệp nữa.”
“Quay lại chuyện chính.”
Giang Giản khều tôi, lúc đó tôi mới nhớ mục đích hôm nay.
“Chị Kim, chị biết rồi đó, em lỡ mù quáng vì sắc đẹp nên nhận lời cầu hôn của Giang Giản… Chị xem bao giờ sắp cho em kỳ nghỉ để đi cưới được ạ?”
Chị Kim thong thả đưa tôi tách trà: “Không vội. Chị có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?”
Tôi và Giang Giản liếc nhau, cùng chọn:
Tôi: “Tin xấu.”
Anh: “Tin tốt.”
Chị Kim gật đầu: “Tin xấu là chị không có thời gian, cũng không có tâm trạng để ký phép cho hai đứa.”
Giang Giản nắm chặt tay, mắt uất nghẹn.
Tôi còn níu chút hy vọng: “Thế tin tốt?”
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Chị Kim cười hì hì, tám trăm cái mưu hiện đầy trên mặt: “Chị đăng ký cho em một show hẹn hò thực tế rồi, có bảy nam ứng viên cho em chọn nhé.”
Nói rồi chị quay sang Giang Giản: “Suất nam nghệ sĩ còn trống, cậu cũng mau bảo quản lý liên hệ đi—yêu đương bằng công quỹ, cơ hội vàng đấy.”
“Từ từ…,” tôi định cãi thì chị Kim chụp miệng, ghé tai tôi “thì thầm” to: “Cứ khảo sát thêm, so sánh thêm—nhỡ đâu người khác hợp hơn? Quan trọng là việc này nhẹ mà tiền lại nhiều.”
Tôi nhìn Giang Giản rất chân thành: “Nói thật, không phải vì tiền đâu. Là vì tình yêu của anh đủ đáng tự hào, em muốn đem lên ống kính khoe cho mọi người thấy.”
Giang Giản ôm n.g.ự.c giả bộ mong manh: “Chị ơi, chờ chị cho danh phận mà khổ quá.”
“Tệ hơn mười mấy năm thầm yêu của Trần Mộ Lị không?” — tôi ngạc nhiên.
Anh lập tức trở lại bình thường: “Anh tự nguyện làm người sợ vợ—em cứ sắp xếp anh.”
Thế là chốt.
Vì Trần Mộ Lị bất ngờ chen vào, chị Kim nảy sinh khủng hoảng niềm tin với Giang Giản, nên bày chiêu cho hai đứa ở cạnh nhau nhiều hơn, biết nhau mà mài giũa.
Tôi dĩ nhiên hiểu dụng tâm của chị.
Còn Giang Giản—lúc về nhà đã tự buff tinh thần thành phấn khởi hẳn, níu gấu áo tôi không buông: “Bé con, sắp tới lâu dài tụi mình khỏi yêu xa rồi.”
“Đời có chuyện tốt thế cơ à?”
Danh phận chưa gấp, ở cạnh nhau mỗi ngày mới là ngon.
Khóe môi tôi giật giật—cái đầu này sinh ra để đi show hẹn hò thật, uổng quá.
“Cho cái miệng nghỉ chút đi.”
Tất nhiên anh chẳng nghe.
Dính tôi như cái đuôi, lải nhải không ngừng.
Bề ngoài tôi làm bộ khó chịu, trong lòng lại mừng rơn.
Vì muốn chia sẻ là đỉnh cao của lãng mạn mà.
“Hay là đến tập cuối của show, mình livestream đi nhận giấy luôn? Quá ngầu, rating đảm bảo cho chương trình, mà quyền sở hữu của em với anh cũng chốt hạ.”
Mấy hạt bàn tính như b.ắ.n thẳng vào mặt tôi. “Lần này… chiều anh vậy.”