Giáo Sư Tạ Quá Thẳng Thắn, Tiểu Thư Kiều Kiều Chịu Không Nổi Rồi

Chương 86: Xót xa



Khi Tạ Yến Ninh nhận được tin nhắn thì đang chuẩn bị lên lớp, anh lấy điện thoại ra nhìn một cái, khẽ bật cười.

Tô Hoàn Vãn có lúc đúng là dễ thương vô cùng.

Đi cùng anh là Giáo sư Hoàng – một người khá lớn tuổi và giàu kinh nghiệm, thấy thế liền trêu: “Bạn gái đấy à?”

Tạ Yến Ninh mỉm cười gật đầu: “Vâng ạ.”

“Ôi chao,” Giáo sư Hoàng cảm khái, “Tuổi trẻ thật tốt,” rồi lại hỏi: “Khi nào dẫn đến cho bọn tôi gặp mặt đi chứ.”

“Có cơ hội nhất định ạ.”

Giáo sư Hoàng cũng như nhiều người trung niên thời nay, đôi lúc lại thích “giáo huấn” một chút: “Thế bao giờ định chuyện kết hôn? Cũng lớn tuổi rồi còn gì.”

Tạ Yến Ninh và Tô Hoàn Vãn mới xác lập quan hệ chưa lâu, thật sự chưa nghĩ đến chuyện kết hôn.

Giáo sư Hoàng tỏ ra như người từng trải: “Không lấy hôn nhân làm tiền đề thì chẳng khác gì chơi bời đâu.”

Tạ Yến Ninh: “……”

Chơi thì đúng là đã chơi thật, nhưng không hề có ý định chỉ chơi rồi bỏ.

Về đến lớp học, còn vài phút nữa mới đến giờ vào tiết.

Tạ Yến Ninh tranh thủ nhắn lại cho Tô Hoàn Vãn:

【Chưa từng thấy con trâu nào đáng yêu như em cả】

Nhưng Tô Hoàn Vãn không trả lời.

Lúc này, cô đang cảm thấy như có thần chết đang đến gần.

Buổi sáng, khoa cấp cứu tiếp nhận mấy ca tách động mạch chủ nghiêm trọng, bệnh nhân nào cũng tình trạng khẩn cấp, đến mức viện trưởng đang nghỉ phép cũng phải lập tức quay lại.

Nhân lực thiếu trầm trọng, mạng người lại là trên hết.

Nam Tư Tư mệt đến mức hai mắt lờ đờ.

Cô cảm giác linh hồn mình như vừa thoát xác.

Hai người họ tuy chỉ là trợ thủ, nhưng cũng không thể lơi là chút nào, vừa rời khỏi bàn mổ, lưng gần như cứng đờ.

Từ sáng đến tối đứng suốt, chỉ có lúc nghỉ ngắn là kịp ăn hai miếng bánh mì và một ly cà phê để cầm cự.

Chưa kể, họ vừa trực ca đêm xong.

“Tôi còn sống được, hoàn toàn là nhờ còn trẻ.” Nam Tư Tư tổng kết.

Tô Hoàn Vãn gật đầu đồng cảm.

Giang Chiếu Nguyệt – thực tập sinh – cũng mệt đến mức mặt trắng bệch.

Trưởng khoa Trần nhìn mấy cô gái, giọng nói vẫn lạnh lùng như thường: “Biết là rất mệt, nhưng vẫn còn bệnh nhân, vất vả cho mấy cô rồi.”

Không phải bà vô tình, mà là công việc này luôn cần có người làm, chẳng ai được rảnh rỗi.

Tạ Yến Ninh gửi cho cô không ít tin nhắn, nhưng đều không thấy hồi âm.

Cuối cùng chỉ có thể nhắn: 【Tan làm thì báo cho anh, anh tới đón.】

Tạ Yến Ninh ngồi đợi trong phòng làm việc đến tận tám, chín giờ tối mới nhận được cuộc gọi của Tô Hoàn Vãn.

Qua điện thoại, giọng cô nghèn nghẹn, chỉ nói ngắn gọn: “Anh đến đi.”

Rồi dập máy luôn.

Một chữ thừa cô cũng chẳng muốn nói.

Đêm thu, trước cổng bệnh viện vẫn người đến người đi.

Đây là nơi gần với ranh giới sinh tử nhất.

Tô Hoàn Vãn kéo chặt áo khoác, tùy tiện tìm một bồn hoa rồi ngồi xuống, mắt nhìn thẳng, vô hồn.

Khi Tạ Yến Ninh tới, liền thấy cô co người ngồi đó, dáng vẻ vừa tội nghiệp vừa buồn cười.

Anh bước lại gần: “Vãn Vãn.”

Tô Hoàn Vãn ngẩng đầu, không có biểu cảm gì đặc biệt, một lúc sau mới nói: “Anh tới rồi à, lạnh quá.” Rồi chui ngay vào lòng anh.

Tạ Yến Ninh ôm chặt cô: “Chúng ta về thôi.”

Không nói gì thêm, anh dắt cô lên xe.

Trong xe đã bật sẵn điều hòa ấm, gió ấm vừa thổi tới, Tô Hoàn Vãn càng thấy buồn ngủ hơn.

Cô cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, rồi cuối cùng vẫn thất bại.

Thật sự quá mệt rồi.

Tạ Yến Ninh khẽ nói: “Em nghỉ một chút đi, sắp về tới rồi.”

Ban đêm ít xe, chỉ mất khoảng năm sáu phút là đến nơi.

Lúc xuống xe, Tô Hoàn Vãn suýt chút nữa đứng không vững.

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

Tạ Yến Ninh dứt khoát bế bổng cô lên, đi thẳng lên lầu.

Tô Hoàn Vãn ngáp dài một cái, lười biếng nói: “Vất vả cho giáo sư Tạ quá rồi.”

“Ăn chút gì rồi hãy ngủ.” Tạ Yến Ninh dịu giọng nói.

Về đến phòng khách, anh đặt cô xuống ghế bàn ăn, rồi mang thức ăn đã giữ ấm ra.

Tô Hoàn Vãn chống cằm nhìn theo bóng dáng anh: “Anh giống cô gái ốc sên thật đấy.”

“Cũng không có cô gái ốc sên nào to xác như anh.” Tạ Yến Ninh đáp lại mà không quay đầu.

Tô Hoàn Vãn bật cười.

Thấy cô mắt mở không lên nổi, Tạ Yến Ninh dứt khoát đút từng miếng cho cô ăn.

Được người khác đút ăn, Tô Hoàn Vãn cũng rất hợp tác.

Ăn gần xong mới có chút sức nói chuyện: “Trước kia hồi còn học, em cũng từng bận rộn thế này. Khi đó em toàn tự chống đỡ với hai miếng bánh mì, không chết đói là được rồi.”

“Muốn anh xót xa à?”

“Thế anh có xót không?”

Tạ Yến Ninh thở dài: “Xót. Nếu lúc đó chúng ta đều ở Mỹ, biết đâu đã gặp nhau sớm hơn rồi.”

Có thể đã không lỡ mất bao nhiêu năm như vậy.

Tô Hoàn Vãn suy nghĩ rồi nói: “Thật ra lúc đó em cũng có định nộp vào trường Y Harvard, nhưng giáo sư mà em muốn theo lại chuyển sang châu Âu, nên em đành theo ông ấy.”

“Bố mẹ em cũng muốn em sang bên đó, nói là anh Hạo Diễm cũng đang ở đó, có thể sẽ chăm sóc cho em.”

Tạ Yến Ninh: “……”

May mà em không đi.

Thương Hạo Diễm cho anh cảm giác kiểu người không đạt được mục tiêu thì không từ bỏ.

Tô Hoàn Vãn hoàn toàn không biết Tạ Yến Ninh đã biết rõ tâm tư của Thương Hạo Diễm, nên nói rất vô tư.

“Anh Hạo Diễm, gọi thân thiết nhỉ?” Tạ Yến Ninh giọng không mặn không nhạt.

“Giáo sư Tạ ghen rồi à?” Tô Hoàn Vãn trêu ghẹo: “Anh chưa nghe câu ‘thanh mai không thắng thiên giáng’ sao?”

“Vậy sao em không gọi anh là anh trai?”

“Em chưa gọi bao giờ à?” Tô Hoàn Vãn tiến sát lại gần anh: “Lúc nào đó… em chẳng phải đã gọi anh là ‘anh’ rồi sao?”

Tạ Yến Ninh nghiến răng.

Biết rõ giờ không thể làm gì, mà còn cố tình chọc anh.

Ăn xong, nghỉ một lát, Tô Hoàn Vãn vào phòng tắm rồi đi ngủ.

Tạ Yến Ninh vẫn còn chút công việc, đến khi xử lý xong, cô đã ngủ say rồi.

Tô Hoàn Vãn có ưu điểm là rất ít khi mất ngủ.

Anh ôm lấy cô vào lòng, rồi cũng ngủ theo.

Tô Hoàn Vãn bị nóng mà tỉnh giấc.

Mở mắt ra, thấy Tạ Yến Ninh đang ôm rất chặt bằng cả hai tay.

Không hiểu sao trong lúc ngủ anh lại khỏe đến thế, cô giãy giụa một hồi mới kéo tay mình ra được.

Tỉnh rồi thì không dễ ngủ lại.

Đèn ngủ đầu giường báo mới hơn bốn giờ sáng.

Tô Hoàn Vãn nghịch tóc Tạ Yến Ninh để giết thời gian. Tóc anh không dài, sợi tóc hơi cứng, chạm vào lòng bàn tay có chút châm chích.

Tô Hoàn Vãn thường mặc váy ngủ khi ngủ, cánh tay lộ ra dưới ánh đèn đêm trắng đến mức phát sáng.

Tạ Yến Ninh ngủ không ngáy, cũng không nghiến răng.

Hơi thở của anh phả vào trán cô, khiến cô hơi nhột, liền định lùi lại một chút, không ngờ động tác này lại khiến Tạ Yến Ninh phản xạ vô thức, ôm cô chặt hơn nữa.

Thế là Tô Hoàn Vãn không dám nhúc nhích.

Cô buông thả bản thân.

Cô hiểu, đây là phản ứng bản năng của con người.

protected text

Tô Hoàn Vãn bất chợt cảm thấy dáng vẻ này của anh thật đáng yêu.

Cô đang định nghịch thêm chút nữa thì trên đầu truyền đến giọng nói khàn khàn:

“Em không mệt nữa à?”