Đôi mắt Tô Hoàn Vãn ánh lên tia tình tứ, đôi môi đỏ mọng vẫn không biết mệt mà trêu chọc: “Anh ơi, lần này thật sự không còn thời gian đâu.” Giọng nói dịu dàng hết mức có thể.
Tạ Yến Ninh hít sâu một hơi, vùi mặt vào cổ cô: “Anh đắc tội gì với em rồi hả, tổ tông?”
Tô Hoàn Vãn cũng không thật sự định hành anh đến cùng.
Chuyện của Nhiếp Ngôn và Tạ Yến Ninh, thật ra chẳng thể trách anh được.
Nếu phải trách thì chỉ có thể trách khuôn mặt của anh quá đẹp.
Cô đổi giọng bình thường: “Hay anh vào phòng tắm xả bớt đi? Dù sao thì giữa ban ngày mà làm chuyện đó… cũng không hợp với hình tượng chuyên gia – học giả của anh đâu.”
Tạ Yến Ninh ném lại một câu: “Đợi anh về Bắc Kinh, em chết chắc.”
Rồi xoay người bước vào phòng tắm.
Khi bước ra, anh lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng cấm dục quen thuộc.
Tô Hoàn Vãn ngoài đôi môi hơi sưng thì không còn dấu vết gì khác.
Cô ngồi bên bàn, cầm điện thoại, không biết đang xem gì.
“Em đang xem gì vậy?” – Tạ Yến Ninh đi đến, kéo ghế ngồi cạnh cô.
“Em hỏi anh cái này,” – Tô Hoàn Vãn nghiêm túc hỏi – “Anh có thấy chán vì em không hiểu những chuyện trong lĩnh vực chuyên môn của anh không?”
“??” – Tạ Yến Ninh hơi ngẩn ra – “Em không hiểu thì cũng bình thường mà, anh cũng đâu biết mổ xẻ gì đâu.”
“… Nghe cũng có lý.”
“Thế lẽ nào chúng ta không có đề tài chung để nói chuyện?” – cô tiếp.
“Chẳng lẽ em muốn chúng ta lúc đi làm thì bàn chuyện chuyên môn, lúc tan ca cũng phải tiếp tục nói chuyện công việc à?” – Tạ Yến Ninh hỏi ngược lại – “Không mệt sao?”
Mệt thật.
Tô Hoàn Vãn rất yêu chuyên ngành của mình, sẵn sàng cống hiến cho nó, nhưng không thể lúc nào cũng phải nghĩ đến chuyện “mổ xẻ” cả trên bàn mổ lẫn trong cuộc sống.
Phát điên mất.
“Ừ, anh nói đúng.”
Tạ Yến Ninh kéo cô vào lòng: “Sao thế? Không giống em thường ngày chút nào, em nghe ai nói gì à, hay thấy cái gì?”
Tô Hoàn Vãn quyết định méc: “Sư muội tốt của anh nói với em rằng, anh cần một người có thể đồng điệu về tư tưởng, chứ không phải loại bình hoa như em.”
Tạ Yến Ninh không ngờ vấn đề lại nằm ở đây.
“Còn nói gì mà ‘sắc tàn thì tình cũng nhạt’ nữa chứ.”
Tạ Yến Ninh cảm thấy bực bội.
Tại sao cứ không thể chịu nổi việc anh có một mối quan hệ tình cảm tốt đẹp vậy!
“Vãn Vãn, nói thật với em, những người theo đuổi anh, đẹp hơn em, thông minh hơn em cũng không thiếu,” – anh dịu dàng nói – “Nhưng tình cảm thì không thể dùng lý trí mà tính toán được. Từ năm anh mười bảy tuổi gặp em, đã định sẵn là sẽ vì em mà chìm đắm.”
“Nếu em vì vài câu của người ngoài mà nghi ngờ anh, thì anh sẽ rất buồn. Anh yêu em… yêu rất nhiều, rất lâu rồi.”
Người ta vẫn nói kỹ năng diễn xuất phần lớn nằm ở ánh mắt.
Nếu như Tạ Yến Ninh đang diễn, thì hẳn anh xứng đáng nhận giải Oscar.
Nhưng đúng như anh nói, anh có rất nhiều sự lựa chọn, vậy mà giữa thế gian bao la này, anh chỉ chọn cô.
Anh không cần và cũng không phải diễn trước mặt cô.
Trong đôi mắt của Tạ Yến Ninh, Tô Hoàn Vãn thấy được tình yêu sâu đậm đến mức gần như cô không thể chịu nổi – cảm thấy bản thân thật đáng trách, lại một lần nữa khiến anh tổn thương.
“Xin lỗi,” – cô rúc vào lòng anh – “Em chỉ là ghen thôi, không phải nghi ngờ anh.”
“Nhưng bây giờ anh vẫn đang rất buồn đấy.”
Tô Hoàn Vãn ghé sát tai anh thì thầm, mặt đỏ tới mang tai, khẽ nói một câu.
Tạ Yến Ninh lập tức nhìn cô chằm chằm, giọng khàn khàn: “Là em nói đấy nhé, đừng hối hận.”
Tô Hoàn Vãn lầm bầm: “Có gì đâu mà phải hối hận, nói cứ như em không đồng ý thì anh cũng sẽ bỏ qua ấy.”
“Em nói gì cơ?”
“Không có gì,” – cô ôm lấy cổ anh – “Chỉ là em yêu anh, yêu anh rất, rất, rất nhiều.”
Tạ Yến Ninh không nhịn được nữa, lại ôm cô hôn say đắm.
Có lẽ vì sắp phải xa nhau, lần này nụ hôn của Tạ Yến Ninh kéo dài thật lâu.
Tô Hoàn Vãn nghĩ một lúc rồi cũng không ngăn lại nữa.
Thôi được rồi, nhường anh ấy một chút vậy.
Khi hai người nằm nghỉ trên giường, Tô Hoàn Vãn ngáp một cái: “Chiều nay anh họp, em không đi cùng đâu, buồn ngủ quá rồi.”
“Chờ anh họp xong, em sẽ đưa anh ra sân bay.” – Tạ Yến Ninh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, khẽ “ừ” một tiếng.
Buổi chiều, không thấy Tô Hoàn Vãn, Tạ Yến Ninh đã bị Nhiếp Ngôn tìm đến bắt chuyện.
Tạ Yến Ninh thái độ vô cùng lạnh nhạt, có thể không nổi giận đã là vì anh có tu dưỡng tốt.
Nhiếp Ngôn nhạy bén nhận ra sự lạnh lẽo đó.
Cô ta tìm được cơ hội, gượng cười hỏi: “Sư huynh, dù không làm người yêu, cũng không cần lạnh nhạt với em đến thế, phải không?”
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
“Em coi anh là sư huynh, nhưng em đã từng tôn trọng Vãn Vãn chưa?”
Nhiếp Ngôn sững người, rồi hỏi: “Là cô ấy kể với anh à?”
Tạ Yến Ninh thật sự cảm thấy nói chuyện với cô ta chỉ tổ phí lời.
Nhiếp Ngôn không cam tâm: “Tại sao lại là cô ấy?”
“Chỉ vì đó là cô ấy.” – Tạ Yến Ninh đáp nhàn nhạt, không buồn nói thêm gì nữa với “sư muội tốt”.
Khi Tô Hoàn Vãn tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, đã gần năm giờ.
Cô cầm lấy điện thoại, lại nằm xuống thêm một chút, giấc ngủ này thật sự sâu.
Cũng không trách được.
Sáng nay dậy sớm, lại còn cùng Tạ Yến Ninh… “làm loạn” một trận.
Cô thật sự không còn sức lực.
Rửa mặt chải đầu xong, cô nhắn cho Tạ Yến Ninh nói mình về căn hộ.
Hành lý của Tạ Yến Ninh đều ở đó, nên Tô Hoàn Vãn đóng gói sẵn giúp anh – đúng chuẩn bạn gái chu đáo hết mực.
Chưa bao lâu sau, Tạ Yến Ninh cũng về.
Thấy hành lý đã gọn gàng, anh nói: “Gấp gáp vậy sao?”
“Đừng lề mề nữa, anh còn phải kịp giờ bay đấy.”
“Dùng xong rồi vứt, thật là vô tình.”
Tô Hoàn Vãn: “…”
“Đi nhanh lên đi.”
protected text
Anh nhanh chóng hôn cô một cái, rồi xách hành lý xuống lầu.
Tô Hoàn Vãn là người lái xe.
Khi đến sân bay, chỉ còn chưa đầy một tiếng là máy bay cất cánh.
Tô Hoàn Vãn giục anh mau qua cửa kiểm tra an ninh.
Tạ Yến Ninh thở dài: “Nhớ anh nhé.”
“Câu này là sao?” – Tô Hoàn Vãn nói – “Nhớ anh còn cần phải nhắc sao, đó là bản năng của cơ thể rồi!”
Tạ Yến Ninh bật cười, xoa nhẹ đầu cô: “Vậy anh đi đây.”
“Ừ.”
Nhưng người trước mặt lại chưa chịu đi.
“Hử?” – cô ngẩng lên.
“Không hôn một cái mà bảo anh đi à?” – Tạ Yến Ninh hỏi.
“….” Rốt cuộc Tạ Yến Ninh có bao nhiêu chấp niệm với mấy cái hôn này vậy?
Tô Hoàn Vãn vừa bước lên, Tạ Yến Ninh đã phối hợp cúi đầu xuống.
Sân bay quốc tế, người qua kẻ lại đều đã quá quen với cảnh này.
Hôm nay Thương Hạo Diễm có chuyến công tác đột xuất, vừa xong việc đã vội vã ra sân bay trở về.
Trợ lý đi đón cầm hành lý giúp anh, miệng vẫn đang báo cáo công việc: “Cuộc họp đã dời sang tối nay rồi.”
“Ừm.” – Thương Hạo Diễm hờ hững đáp, vừa vô tình quay đầu thì bắt gặp cảnh Tạ Yến Ninh và Tô Hoàn Vãn đang hôn nhau say đắm.
Sắc mặt anh ta lập tức phủ một tầng sương lạnh.
Biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Trợ lý không để ý đến sắc mặt anh ta, cũng vừa lúc nhìn thấy, buột miệng: “Hình như là tiểu thư nhà họ Tô thì phải?”
Bên kia, Tạ Yến Ninh buông Tô Hoàn Vãn ra: “Em về cẩn thận, tới nơi nhớ nhắn cho anh.”
“Lúc đó anh vẫn đang trên máy bay mà.”
“Anh muốn vừa xuống máy bay đã nhận được tin nhắn của em.”
“Rồi rồi.” – Tô Hoàn Vãn vội đáp.
Bạn trai mà, chỉ có yêu cầu nhỏ thế thôi thì chiều anh một chút cũng được.
Tiễn Tạ Yến Ninh qua cửa an ninh xong, Tô Hoàn Vãn quay người rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa sân bay, rẽ trái đi về phía bãi đỗ xe thì cô bắt gặp Thương Hạo Diễm đứng bên ngoài.
Anh ta nổi tiếng là “người bay trên trời” suốt ngày, nên gặp ở đây cũng không lạ.
Cô mỉm cười chào anh ta một cách thân thiện.
Ánh mắt Thương Hạo Diễm dừng lại ở đôi môi của cô, “Anh đưa em về nhé?”