Giáo Sư Tạ Quá Thẳng Thắn, Tiểu Thư Kiều Kiều Chịu Không Nổi Rồi

Chương 165: Rất nhớ, rất nhớ em



Tô Hoàn Vãn đẩy vali bước ra khỏi ga.

Tạ Yến Ninh đã nhắn tin báo đang đợi cô ở cổng ra.

Vừa rẽ qua góc hành lang, Tô Hoàn Vãn đã nhìn thấy anh.

Anh mặc áo khoác dạ đen dài, tóc chải gọn ra sau để lộ vầng trán – giữa đám đông, dễ dàng nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tạ Yến Ninh cũng nhìn thấy cô, khóe môi nở nụ cười. Tô Hoàn Vãn giơ tay vẫy vẫy, bước chân vô thức nhanh hơn.

Anh nhận lấy vali, ôm eo cô, cúi xuống hôn nhẹ lên trán: “Mệt không?”

“Dù sao cũng vẫn dễ chịu hơn đi làm nhiều.” – Tô Hoàn Vãn tựa vào ngực anh, hít sâu một hơi.

Rất nhớ anh.

“Xe đỗ bên ngoài rồi, anh đưa em đi ăn trước nhé.”

“Được.” – giờ đã hơn một giờ chiều, Tô Hoàn Vãn cũng thấy đói – mà đồ ăn trên máy bay thì vốn chẳng hợp khẩu vị cô.

Tô Hoàn Vãn khoác tay anh đi ra bãi đỗ xe, trong lòng có chút lấn cấn – chẳng phải anh đang hơi lạnh nhạt sao?

Bình thường chẳng phải vừa gặp là ôm chặt hôn cuồng nhiệt à?

Lần này chỉ hôn nhẹ có một cái?

Tạ Yến Ninh vừa bỏ hành lý vào cốp sau, đóng nắp xe lại thì bất ngờ kéo cô ôm vào lòng, ép nhẹ cô vào đuôi xe, cúi đầu hôn mạnh.

Nụ hôn ấy mang theo cơn lốc dồn nén của bao ngày xa cách – mãnh liệt và nóng bỏng.

Tô Hoàn Vãn chỉ hơi sững người trong giây lát rồi lập tức vòng tay ôm cổ anh, treo mình trên người anh, cùng anh hòa quyện.

Ở góc khuất của bãi đậu xe dưới tầng hầm, hai người hôn nhau không rời.

“Vãn Vãn, anh nhớ em nhiều lắm.” – Tạ Yến Ninh chỉ vừa rời khỏi môi cô một chút đã lại cúi xuống chiếm giữ lần nữa.

Tô Hoàn Vãn gần như đứng không vững, cả người như treo lên người anh, hơi thở dồn dập.

Tạ Yến Ninh cắn nhẹ môi cô, khiến một cảm giác ngứa ngáy lan khắp toàn thân.

Cô cũng nhớ anh – nhớ đến nỗi muốn tan chảy.

Cô học theo anh, cắn nhẹ môi dưới của anh.

Sau hơn mười phút, Tô Hoàn Vãn mới được “thả” để thở bình thường.

Tựa vào ngực anh, cô cố lấy lại hơi thở, những ngón tay thanh mảnh khẽ vuốt má anh: “Em cũng nhớ anh nhiều lắm.”

“Còn đi nổi không?” – Tạ Yến Ninh giờ đã bình tĩnh hơn, cúi đầu cười bên tai cô.

“Em muốn anh bế em.” – Tô Hoàn Vãn giơ tay ra, chẳng hề ngại ngùng.

Thật ra… đúng là hơi không đi nổi thật.

Vì bị hôn đến mềm cả chân tay.

Tạ Yến Ninh bế cô lên đặt vào ghế phụ.

Khoảnh khắc được anh bế lên, cảm giác càng rõ rệt – lúc nãy khi hôn, cô đã cảm nhận được rồi.

Ừm… rõ ràng là… cực kỳ sung mãn.

Tô Hoàn Vãn rúc đầu vào vai anh, khẽ cười: “Có cần cho giáo sư Tạ thời gian bình tĩnh lại không?”

Tạ Yến Ninh khẽ vỗ một cái vào người cô, ra hiệu cô đàng hoàng lại.

Tô Hoàn Vãn giả vờ kêu đau: “Á, đau quá~ anh ngược đãi em~”

“Chỉ vậy mà cũng đau thì tối nay em khóc chắc rồi.” – Tạ Yến Ninh ghé sát tai cô nói khi đặt cô lên ghế.

Rõ ràng là giọng nói rất bình thường, nhưng Tô Hoàn Vãn lại cảm thấy hơi chột dạ.

Mười mấy ngày rồi còn gì…

Tạ Yến Ninh quay lại ghế lái, thấy vẻ mặt cô liền hỏi: “Giờ mới biết sợ à?”

“Chẳng phải anh đã chuẩn bị phòng khách cho em sao?” – Tô Hoàn Vãn hỏi.

“Ừ, em ngủ phòng khách, anh ngủ với em.” – Tạ Yến Ninh lái xe đi.

“Anh không thấy ngại hả? Đây là nhà anh đấy, giữ thể diện chút đi.” – Tô Hoàn Vãn nói.

“Vãn Vãn,” – Tạ Yến Ninh đột nhiên nghiêm túc – “Em đừng trêu anh nữa.”

Đến đèn đỏ, anh nghiêng đầu nhìn cô – trong mắt như đang cố kiềm chế thứ gì đó.

Tô Hoàn Vãn chỉ liếc nhìn một chút đã không dám nhìn tiếp, quay đầu đi, giả vờ bình tĩnh: “Ai bảo anh hôn em trước?”

Đúng là đổ lỗi ngược thật giỏi.

“Không nhịn được.” – Tạ Yến Ninh nói.

Truyện được dịch bởi team rừng truyện chấm com!!!

Người con gái ngày đêm mong nhớ, giờ đang đứng trước mặt, Tạ Yến Ninh sao có thể không rung động?

Đường hôm nay nhiều đèn đỏ, lại thêm lượng xe đón tiễn đông đúc, nên đi khá chậm.

Trong lúc xe dừng, Tô Hoàn Vãn nghiêng người sang, hôn nhẹ lên má anh.

“Em cũng không nhịn được.”

Tạ Yến Ninh nở nụ cười rạng rỡ.

Trước khi cô đến, anh đã đặt chỗ sẵn – nên vừa đến là có thể vào ngồi ngay.

Khi được nhân viên dẫn vào, Tô Hoàn Vãn còn nghe thấy cặp đôi bên cạnh đang tranh cãi:

“Đã biết quán đông thế này, sao anh không đặt sớm hơn?”

“Anh đâu biết giờ này vẫn có nhiều người đến thế.”

“Giờ là Tết đấy, nửa đất nước đang đi du lịch cơ mà.”

Tô Hoàn Vãn khoác tay Tạ Yến Ninh, tựa đầu vào vai anh, vô cùng thân mật:

“Giáo sư Tạ đúng là chu đáo quá, hôn một cái thưởng nhé~”

Nói rồi cô kiễng chân hôn nhẹ lên má anh:

“Không thì chắc em nhịn đói luôn rồi.”

Tạ Yến Ninh rất hưởng thụ, cười nói: “Chỉ một cái thôi à?”

Hai người trai xinh gái đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả người nổi tiếng – vừa bước vào đã khiến nhiều ánh mắt ngoái nhìn. Tô Hoàn Vãn hơi ngại, nhỏ giọng: “Chút nữa hôn tiếp nha.”

Anh đặt phòng riêng.

Sau khi gọi món, phục vụ nói cần chờ khoảng 30 phút, mời hai vị kiên nhẫn.

Không có người ngoài, Tô Hoàn Vãn liền ngọt ngào gọi một tiếng: “Giáo sư Tạ~” – kéo dài cuối câu nghe mềm nhũn.

Tạ Yến Ninh rót cho cô tách trà: “Sao thế?”

“Đây, uống trà trước đã~”

Tô Hoàn Vãn uống một ngụm trà từ tay anh, cảm thấy ấm lòng hẳn.

Cô ngước mắt nhìn anh, trong lòng thầm “hừ” một tiếng – đúng là giỏi giả vờ.

Cô đứng dậy, ngồi luôn lên đùi anh, vòng tay qua eo, giọng nhỏ nhẹ mà khàn khàn:

“Đến trả ơn anh đây.”

Vừa nói vừa đưa tay vuốt lên má anh, hôn xuống.

Lần này, Tạ Yến Ninh để mặc cô chủ động.

Mọi kỹ thuật hôn của Tô Hoàn Vãn đều là học từ anh – cô nhớ lại cách anh thường hôn cô, dịu dàng, quấn quýt, đến khi anh không nhịn được nữa mà phải chủ động ôm lại.

Tay anh siết chặt eo cô.

Tô Hoàn Vãn khẽ “ưm” một tiếng.

Dù sao cũng đang ở ngoài, trước khi mọi thứ vượt tầm kiểm soát, Tạ Yến Ninh đành buông cô ra.

protected text

“Em không hiểu sao mình lại yêu anh đến vậy…” – cô khẽ nói – “Anh có thấy phiền không?”

Ngay cả bản thân cô cũng thấy bản thân hơi đáng sợ.

Sao có thể khao khát một người đến thế?

Tạ Yến Ninh dịu dàng vuốt lưng cô:

“Sao lại thấy phiền được. Anh còn ích kỷ đến mức muốn cả tâm hồn và thể xác em đều là của anh.”

Anh vén sợi tóc lòa xòa trên trán cô:

“Em cứ yêu anh nhiều thêm chút nữa đi, anh đều nhận hết.”

Tô Hoàn Vãn lấy ngón tay chọc nhẹ vào ngực anh, giọng mang theo chút nũng nịu:

“Còn yêu thêm kiểu gì được nữa, trong lòng em chỉ toàn là anh thôi.”

Tạ Yến Ninh cầm tay cô đưa lên môi, nhẹ nhàng hôn một cái.

Tô Hoàn Vãn lườm anh, vừa định lên tiếng thì nghe thấy tiếng gõ cửa – cô vội vàng quay về chỗ ngồi, mặt đỏ bừng.

Dù chỉ là một nụ hôn, nhưng cảm giác xấu hổ lại lan khắp mặt.