Giữa hai người gần như không còn chút khoảng cách nào.
Tạ Yến Ninh cố nhịn, cuối cùng vẫn vòng tay ôm cô vào lòng.
Thêm một hai lần nữa thế này, anh cảm thấy mình sắp “tu thành chính quả” luôn rồi.
Trở lại vòng tay quen thuộc, lại thêm chút men rượu, lần này Tô Hoàn Vãn ngủ rất say, không còn lăn qua lăn lại gì nữa.
Tạ Yến Ninh thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu hôn cô một cái, khẽ mắng: “Đúng là tiểu yêu tinh.”
Muốn cứng rắn thì không nỡ, buông tay cũng không đành, chỉ còn cách tự mình chịu đựng.
…
Tô Hoàn Vãn mơ một giấc mộng kỳ lạ: cô bị một con bạch tuộc quấn chặt lấy, giãy giụa thế nào cũng không thoát được, đang hoảng hốt thì giật mình tỉnh giấc.
Thở hổn hển.
Phát hiện ra mình đang bị Tạ Yến Ninh ôm chặt không rời.
Cô vừa định đẩy anh ra thì ký ức đêm qua ập về trong đầu.
Bàn tay định đẩy người khựng lại giữa không trung.
Tối qua… đã làm gì?
Tối qua… người chủ động đó là mình sao?
Tô Hoàn Vãn chỉ muốn lập tức bốc hơi khỏi thế gian.
Cô vậy mà còn vừa ôm vừa nói “đau quá”, mấy lời kiểu đó… thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ đến việc Tạ Yến Ninh sắp tỉnh, chắc chắn sẽ bị anh trêu ghẹo cho bằng chết, Tô Hoàn Vãn cuống cuồng muốn chui ra khỏi vòng tay anh.
Có thể vì buổi sáng người thường dễ mềm yếu hơn, nên Tạ Yến Ninh rất nhanh nới lỏng tay, Tô Hoàn Vãn thở phào, nhanh chóng lăn sang bên cạnh, cố gắng bình tâm trở lại, chuẩn bị xuống giường tìm quần áo mặc.
Dưới ánh sáng mờ nhạt buổi sáng, cô gắng gượng nhìn được bộ quần áo vứt lăn lóc trên sofa.
Đặc biệt là bộ lễ phục đắt tiền kia, cứ thế bị vứt chỏng chơ trên ghế.
Khoan đã – đây là nhà Tạ Yến Ninh.
Làm gì có quần áo của cô ở đây.
Còn đang suy nghĩ thì Tạ Yến Ninh đã kéo cô trở lại vòng tay, giọng ngái ngủ mang theo âm trầm đặc trưng khi mới tỉnh: “Sáng sớm thế dậy làm gì, ngủ thêm chút nữa đi.”
Khoan đã… nhưng cô không buồn ngủ nữa rồi.
Tô Hoàn Vãn trừng mắt nhìn trần nhà.
Tạ Yến Ninh ôm cô càng chặt hơn, tiếng tim anh đập đều đều làm cô cũng dần bình tâm lại. Thôi vậy, chỉ cần giả vờ quên là không còn xấu hổ nữa.
Nghĩ thông rồi, Tô Hoàn Vãn cố gắng gợi chút cảm giác buồn ngủ, tay bắt đầu vô thức vẽ vòng vòng trên người Tạ Yến Ninh.
Lực không mạnh, nhưng đủ để người khác cảm nhận rõ ràng.
Người chết cũng phải tỉnh.
Tạ Yến Ninh nắm lấy tay cô: “Em là không muốn ngủ nữa phải không?”
“Em ngủ đủ rồi, không buồn ngủ nữa. Hay anh buông em ra, em dậy trước nhé.” – Tô Hoàn Vãn vừa tỉnh dậy là đã dính giường.
Tạ Yến Ninh xoay người đè cô xuống, nhìn từ trên xuống: “Còn nhớ tối qua em đã làm gì không?”
Tô Hoàn Vãn không ngờ anh lại tính sổ sớm vậy.
Nhưng cô quyết định giả ngơ đến cùng.
“Hả? Em làm gì cơ? Không phải anh đưa em từ tiệc về nhà à? Còn chuyện gì nữa?” – Tô Hoàn Vãn vận dụng toàn bộ kỹ năng diễn xuất.
Dù sao trong phòng cũng tối, chắc anh cũng chẳng nhìn rõ được gì.
Chỉ là – nhịp tim của cô đã tự “tố cáo” tất cả.
Tạ Yến Ninh cười lạnh: “Có vẻ bác sĩ Tô quên sạch rồi nhỉ. Vậy thì chúng ta nên ‘ôn tập’ lại chút… ai đó còn nói muốn tìm ‘nam… đại’ nữa kia mà?”
“Nam… nam đại là gì chứ, em có mình anh là đủ rồi!” – Tô Hoàn Vãn bật chế độ cầu sinh.
“Muộn rồi.” – Tạ Yến Ninh cúi đầu hôn cô.
Lần này, anh càng thêm phóng túng và không chút kiêng dè.
Tô Hoàn Vãn đặt tay lên cánh tay rắn chắc của anh, không rõ là muốn đẩy ra hay là…
Nhưng Tạ Yến Ninh không cho cô cơ hội suy nghĩ thêm.
Trong lúc nụ hôn khiến đầu óc choáng váng, Tạ Yến Ninh đã bắt đầu trượt môi xuống dưới, khẽ ngậm lấy “đóa hồng nhỏ”, vừa hôn vừa hỏi khẽ:
“Còn đau không?”
Tô Hoàn Vãn suýt chút nữa bật khóc thật.
Thở hổn hển: “Anh đừng… đừng như vậy…”
Trên giường có những lời nên nói, có những lời… tuyệt đối không nên nói.
Mà rõ ràng, lời này là thứ Tạ Yến Ninh không định nghe theo.
Tô Hoàn Vãn chẳng còn cơ hội để nói trọn vẹn một câu nào nữa.
Truyện được dịch bởi team rừng truyện chấm com!!!
Sau một đêm hồi sức, ai đó đã đem toàn bộ tinh lực dồn hết lên người Tô Hoàn Vãn.
Tô Hoàn Vãn thở hổn hển, thỉnh thoảng cắn răng cố nhịn không bật ra tiếng.
Tạ Yến Ninh khẽ cắn lấy ngón tay cô: “Dù em có kêu to ở đây cũng không ai nghe thấy đâu, cứ thoải mái mà hét lên đi.”
Tô Hoàn Vãn bật khóc nức nở, “hu hu” như mèo con bị bắt nạt.
Nước mắt lưng tròng, càng khiến người ta muốn bắt nạt thêm nữa.
Anh hôn lên giọt nước mắt của cô, khẽ gọi tên: “Vãn Vãn, Vãn Vãn…”
Tô Hoàn Vãn cảm thấy mình sắp “trở thành CPU” với cái tên này mất rồi.
Quá mất mặt.
Sợ sau này chỉ cần nghe anh gọi tên kiểu đó là sẽ nghĩ đến chuyện này.
“Anh… anh đừng… đừng mà…” – giọng cô lẫn tiếng khóc nghẹn ngào.
Nhưng Tạ Yến Ninh chẳng hề dừng lại, vẫn gọi tên cô như muốn khắc sâu vào tim.
Hiếm khi có vài ngày thảnh thơi, mà Tô Hoàn Vãn cũng đã hồi phục hoàn toàn, thế nên Tạ Yến Ninh hôm nay có hơi… quá tay.
Khi mọi chuyện kết thúc, giọng Tô Hoàn Vãn đã khàn đến mức không muốn mở miệng, chỉ lẩm bẩm một câu quen thuộc: “Đồ cầm thú…”
“Ừ.” – Tạ Yến Ninh không phủ nhận.
Tâm trạng rất tốt, rót cho cô một cốc nước ấm, sau đó ôm cô nằm lại giường.
Anh nhẹ nhàng nghịch tóc cô: “Mệt rồi thì ngủ thêm chút nữa?”
Tô Hoàn Vãn tức đến muốn véo anh, nhưng không còn chút sức lực, định dùng răng, lại không tiện, còn đang do dự thì Tạ Yến Ninh nói: “Em muốn làm thêm hiệp nữa à?”
“…” – Tô Hoàn Vãn yếu ớt nói: “Em muốn anh mệt mà chết luôn đi.”
“Chắc là chưa đâu.” – Tạ Yến Ninh vẫn rất tự tin với thể lực của mình.
Tô Hoàn Vãn quyết định… giả chết.
Nhắm mắt lại, ai ngờ lại ngủ thật.
Tạ Yến Ninh ôm cô, trong mắt đầy ý cười, ánh mắt dịu dàng và đắm say.
…
Khi Tô Hoàn Vãn tỉnh dậy, trong phòng không còn ai.
Cô nhỏ giọng mắng: “Đồ cặn bã!”
Ngồi dậy, định kiếm đồ mặc, lại phát hiện ra vấn đề cũ – ở đây không có quần áo của cô.
Đừng nói là áo khoác, đến nội y cũng không có.
Không thể mặc lại bộ tối qua được.
Nhưng cũng không thể không mặc gì.
Tô Hoàn Vãn mở tủ quần áo của Tạ Yến Ninh, bên trong toàn là vest và đồ thường ngày.
Cô lôi ra một chiếc sơ mi, tạm thời mặc đỡ.
Tạ Yến Ninh cao, áo sơ mi mặc lên người Tô Hoàn Vãn dài đến tận đầu gối.
Sau đó cô lấy thêm một chiếc thắt lưng cài ngang eo.
Nhưng phía dưới thì… vẫn là “chân không”.
Tô Hoàn Vãn bắt đầu tìm đồ lót của mình trong phòng.
Có khi tối qua sấy khô rồi còn dùng được.
Nhưng tìm mãi vẫn không thấy.
Tạ Yến Ninh bước vào liền thấy cảnh Tô Hoàn Vãn khom lưng tìm đồ. Anh nhận ra ngay áo sơ mi trên người cô là của mình, khoác lên người cô vừa gợi cảm vừa ngây thơ.
“Em đang tìm gì vậy?”
Tô Hoàn Vãn quay đầu lườm anh: “Anh vứt đồ của em đi đâu rồi?”
“Bộ váy dạ hội tối qua ấy hả? Em mặc lại được không?”
“Ý em là… bên trong ấy.”
“Cái đó dùng lại được sao?” – Tạ Yến Ninh tỏ vẻ không hiểu.
“…” – Tô Hoàn Vãn không muốn tiếp tục bàn luận cái chủ đề này, hỏi: “Thế… thế giờ em phải làm sao?”
“Lát nữa anh qua nhà em lấy đồ cho.” – ánh mắt anh không dám dừng lại quá lâu, sợ bị gắn mác “cầm thú thật sự” – “Giờ xuống ăn sáng trước đi.”
Tô Hoàn Vãn trừng mắt với anh, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Đành mặc tạm thêm một chiếc áo khoác của Tạ Yến Ninh rồi xuống lầu.
Tô Hoàn Vãn cảm thấy cực kỳ không tự nhiên. Ăn xong là lập tức giục Tạ Yến Ninh về nhà lấy đồ.