Hôm nay Tô Hoàn Vãn mặc một chiếc áo khoác dạ màu lạc đà, tóc dài được buộc thấp thành búi đơn giản phía sau, trên tai đeo một đôi bông tai đá vàng, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng.
Vốn dĩ cô đã rất xinh đẹp, chỉ cần điểm chút phấn son đã khiến từng đường nét gương mặt trở nên nổi bật đến mức không thể rời mắt.
Tạ Yến Ninh đã quen nhìn cô với đủ kiểu dáng vẻ, nhưng vẫn không tránh khỏi phút ngẩn ngơ.
Anh bỗng có cảm giác muốn hôn cô, nhưng bị Tô Hoàn Vãn ngăn lại: “Không được, sẽ để lại dấu vết đấy.” Sợ lộ dấu hiệu gì đó, nên Tạ Yến Ninh đành phải nhịn xuống, giữ lòng thanh tịnh.
Tạ Yến Ninh ôm cô vào lòng: “Anh sẽ nhẹ một chút, được không?”
“Anh đã từng nhẹ bao giờ chưa?” – Tô Hoàn Vãn lườm anh.
Tạ Yến Ninh bật cười: “Được, tối nay anh bù lại.”
Tô Hoàn Vãn thật sự không có cách nào với cái mặt dày của anh.
Quà tặng cho bố mẹ hai bên đã được Tạ Yến Ninh để sẵn ở cốp sau xe.
“Lát nữa em chuyển tiền cho anh.” – Quà là cả hai cùng chọn, nhưng tiền là Tạ Yến Ninh bỏ ra.
“Đừng tính toán chuyện tiền bạc với anh.” – Tạ Yến Ninh vừa lái xe, vừa nhìn về phía trước.
“Không phải tính toán, mà là tấm lòng.” – Tô Hoàn Vãn nói: “Em tặng quà cho bố mẹ anh, còn để anh trả tiền, vậy là sao chứ?”
“Chúng ta là một nhà, hiếu kính bố mẹ cần gì phân biệt.”
“…” Một lúc sau, Tô Hoàn Vãn mới nói: “Anh như thế này khi yêu thật dễ thiệt thòi, nhỡ đâu—”
“Nhỡ đâu gì?”
“Không có nhỡ đâu.” – Tô Hoàn Vãn lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại.
Tạ Yến Ninh khẽ cười, không nói gì thêm.
Tô Hoàn Vãn nhìn nghiêng gương mặt anh.
Tạ Yến Ninh có khung xương điển hình với “tứ cao tam thấp”, dù nhìn chính diện hay góc nghiêng đều rất thu hút.
Ấy vậy mà anh lại mang khí chất lạnh lùng, không cười thì càng thêm lạnh lẽo.
Tô Hoàn Vãn nhận ra rằng, trong xương cốt Tạ Yến Ninh thực ra có một chút khí chất kiểu “dom”.
Giống như tối hôm đó, chỉ cần một ánh mắt của anh đã khiến người ta vô thức muốn nghe lời.
Tô Hoàn Vãn nghĩ, Tạ Yến Ninh chắc chắn đã kiềm chế rất nhiều khi ở trước mặt cô.
Cảm nhận được ánh nhìn của cô, Tạ Yến Ninh hỏi: “Sao vậy?”
“Em đang nghĩ Giáo sư Tạ rốt cuộc là kiểu người thế nào.”
“Vậy có khiến em thất vọng không?”
“Hiện tại thì chưa, dù sao thì… anh cũng đẹp trai.” – Tô Hoàn Vãn nói.
“Xem ra khuôn mặt này của anh vẫn còn chút giá trị, phải chăm sóc kỹ mới được.”
Tô Hoàn Vãn chống tay lên cửa kính xe, nhìn anh cười.
Cô chợt nghĩ đến những câu chuyện cười trên mạng: lấy chồng xấu, mở mắt ra bên trái một gương mặt xấu, bên phải cũng là gương mặt xấu, thấy cuộc đời thật tuyệt vọng.
Tô Hoàn Vãn không nhịn được bật cười.
“Sao thế?”
“Tạ Yến Ninh, anh nói xem con của tụi mình sau này sẽ trông thế nào nhỉ?” – Tô Hoàn Vãn hỏi, ánh mắt nhìn gương mặt Tạ Yến Ninh đầy táo bạo: “Cho dù gen di truyền có chọn kiểu trội mà toàn lấy nét xấu đi nữa, thì bọn mình cũng đâu có khuyết điểm gì lớn đâu.”
“Da cả hai đều trắng, sống mũi cao, em cũng không phải thấp, dù sao di truyền thế nào cũng không thể thành đứa trẻ xấu xí được.”
Tạ Yến Ninh không ngờ suy nghĩ của cô lại bay xa như vậy, liền hỏi: “Em muốn sinh mấy đứa?”
“Một hai đứa?” – Tô Hoàn Vãn suy nghĩ: “Dù sao cũng có điều kiện nuôi được mà.”
“Ừ, vậy sinh hai đứa.” – Tạ Yến Ninh dừng xe trong bãi đậu, cố kiềm chế bản thân chỉ kéo tay Tô Hoàn Vãn, lực còn hơi mạnh.
Tô Hoàn Vãn chẳng để ý, rút tay lại, vuốt nhẹ mấy sợi tóc rơi bên má.
“Chúng ta đi nhanh thôi, không để họ đợi lâu.”
Tạ Yến Ninh mỉm cười, dắt cô lên lầu.
Trong phòng riêng, vừa thấy Tạ Yến Ninh và Tô Hoàn Vãn bước vào, Tạ Nguyên Thanh và Cố Như Ý đều đứng dậy.
Cố Như Ý kéo cô ngồi xuống cạnh, càng nhìn càng vừa ý.
Trước đây đã thích Tô Hoàn Vãn, không ngờ sau này cô lại thật sự trở thành con dâu tương lai của mình.
“Sau này nếu Yến Ninh bắt nạt con, nhất định phải nói với dì, dì sẽ bênh vực con.” – Cố Như Ý nói đầy thương mến.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Cô con dâu ngoan hiền thế này, tuyệt đối không thể để chịu thiệt thòi.
Tạ Yến Ninh, người vừa bị định tội “vô cớ”, đành phải im lặng: “…” Anh thở dài: “Mẹ, làm sao con nỡ bắt nạt cô ấy chứ.” – Yêu thương còn không kịp.
“Anh ấy cũng được, chỉ là có lúc hơi dữ, lại không nghe lời con.” – Tô Hoàn Vãn tranh thủ “tố cáo”.
Tạ Yến Ninh: “???”
“Nhưng cũng có thể là do con nói không đúng.” – Tô Hoàn Vãn bổ sung thêm.
Cố Như Ý trừng mắt nhìn Tạ Yến Ninh: “Một cô gái một thân một mình ở đây, con không thể nhường nhịn một chút sao?”
Tạ Nguyên Thanh cũng không tán thành, nhìn anh: “Phải đối xử với người ta tốt một chút.”
Tạ Yến Ninh liếc sang Tô Hoàn Vãn, nói: “Được rồi được rồi, con nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, cô ấy nói gì là đúng hết.”
protected text
Sau bữa cơm, Cố Như Ý trao cho Tô Hoàn Vãn một chiếc vòng tay ngọc.
Cả chiếc vòng xanh biếc, óng ánh – chỉ liếc mắt là biết giá trị không hề tầm thường.
“Dì ơi, cái này quý giá quá rồi ạ.”
“Con cứ nhận đi, chiếc vòng này là mấy năm trước bọn dì đến Vân Nam mua được, khi đó đã nói là sẽ để dành cho con dâu tương lai.” – Cố Như Ý nói bên cạnh.
Mà vợ của Tạ Yến Ninh, đương nhiên chỉ có thể là cô.
Cố Như Ý đeo vòng lên tay Tô Hoàn Vãn.
Người đẹp như hoa, vòng ngọc quý, đeo trên tay Tô Hoàn Vãn quả thật là đẹp đến mức hòa hợp hoàn hảo.
Hai ông bà còn phải trở về làm nghiên cứu, nên sau bữa ăn liền rời đi trước.
Trên đường về, Tô Hoàn Vãn hỏi: “Chiếc vòng đó… chắc đắt lắm nhỉ?” – Chỉ nhìn chất ngọc, độ sáng màu, cũng biết không dưới một triệu.
“So với bộ sưu tập trang sức của em, thì không tính là đắt.” – Tạ Yến Ninh nói thật. Anh từng thấy qua đồ trang sức của cô, gần như món nào cũng là hàng thượng hạng.
“Nhưng đâu thể so thế được?” – Tô Hoàn Vãn đánh nhẹ anh một cái: “Đây là ‘lễ nặng, tình cũng sâu’.”
“Em còn muốn sinh con với anh rồi, còn câu nệ mấy chuyện này làm gì?”
“…” – Tô Hoàn Vãn lại đánh anh lần nữa: “Ban ngày ban mặt, anh có thể giữ chút thể diện được không?”
Tạ Yến Ninh nắm lấy tay cô: “Nhà nước còn khuyến khích sinh ba con đấy, ai quy định ban ngày thì không được nói chuyện sinh con? Mà em thì suốt ngày bạo lực gia đình, lại còn bảo anh không nghe lời – bác sĩ Tô, anh rốt cuộc không nghe lời em ở chỗ nào?”
Tô Hoàn Vãn lẩm bẩm: “Anh không nghe lời em thì nhiều vô kể.”
“Ừ, là những lúc nào? Em nói đi, anh sửa.”
“Em bảo anh dừng lại thì anh có nghe đâu!” – Tô Hoàn Vãn nói.
Tạ Yến Ninh cười rồi kéo cô vào lòng: “Anh có nghe mà, chỉ là không nghe lời em nói, mà là nghe tim em nói.” – Anh ghé sát: “Khi đó em chẳng giống người muốn anh dừng lại chút nào.”
Tô Hoàn Vãn đỏ mặt, lại cấu vào eo anh.
…
Gần đây một đợt không khí lạnh mạnh tràn về, các tỉnh phía Bắc đã bắt đầu có tuyết rơi.
Hiếm khi lịch nghỉ của Tô Hoàn Vãn lại trùng với cuối tuần – đúng lúc trùng lịch với Tạ Yến Ninh.
Sau khi ăn cơm với bố mẹ xong, hai người tranh thủ về nhà lấy vài bộ quần áo, rồi Tạ Yến Ninh đưa cô đi nghỉ ngắn ngày, tiện thể đi trượt tuyết.
Khoảng cách cũng không xa lắm, hai người lái xe đi.
Khi đến nơi, tuyết cũng vừa bắt đầu rơi.
Tuyết bay lất phất.
Trời cũng bắt đầu chạng vạng, hai người về khách sạn nhận phòng trước.
Tạ Yến Ninh chọn một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.
Bồn suối khoáng ngoài trời, mở rèm ra là một bức tường kính sát đất, có thể nhìn thấy ngọn núi tuyết trải dài phía xa.
Tô Hoàn Vãn rất thích nơi này.
“Sao anh biết được nhiều nơi thú vị thế?”
Tạ Yến Ninh đang xếp quần áo cho cả hai: “Trùng hợp thôi, anh cũng biết dùng internet mà.”
Sắp xếp xong, anh dẫn cô đi ăn tối.
Sau bữa tối, Tô Hoàn Vãn không chờ thêm được nữa, lập tức ngâm mình trong suối khoáng nóng.
Nơi này cách xa thành phố, không có tiếng ồn, cũng không có ánh sáng nhân tạo, chỉ có một vầng trăng lặng lẽ treo trên trời cao.
Ánh trăng chiếu lên dãy núi tuyết phía xa.
Tô Hoàn Vãn thoải mái ngâm mình trong làn nước ấm, tay đặt bên thành bồn, cằm tựa lên tay, tận hưởng sự yên tĩnh hiếm hoi.