Giáo Sư Tạ Quá Thẳng Thắn, Tiểu Thư Kiều Kiều Chịu Không Nổi Rồi

Chương 10: Đường do mình chọn, dù khóc hay quỳ cũng phải đi tiếp



Cả hai đồng loạt quay đầu lại, thấy Tạ Yến Ninh bước xuống từ xe.

Tạ Yến Ninh liếc nhìn Trần Hạc Đình, rồi quay sang Tô Hoàn Vãn:

“Muốn tôi đưa cô về không?”

Đầu óc Tô Hoàn Vãn sau khi tăng ca đã quá căng, giờ gần như đơ luôn, chỉ nghĩ được một điều: anh ta ở cùng khu với mình, tức là có thể về nhà nhanh hơn để nằm xuống ngủ.

“Được.” Cô gật đầu rồi quay sang Trần Hạc Đình:

“Tôi về trước nhé.”

protected text

Tô Hoàn Vãn cảm thấy có gì đó là lạ… nhưng nhất thời chưa nghĩ ra lạ ở đâu.

Trần Hạc Đình nhìn Tạ Yến Ninh.

Người đàn ông trước mặt có khí chất rất tốt, dáng cao lớn, tay áo sơmi được xắn gọn lên để lộ cơ tay rắn chắc.

Là đàn ông, anh ta không khó để nhận ra ánh mắt ẩn ý của Tạ Yến Ninh.

Anh ta khẽ nheo mắt — người đàn ông này có sức cạnh tranh rất lớn về ngoại hình.

Trần Hạc Đình mỉm cười:

“Vị này là…?”

Tô Hoàn Vãn xoa nhẹ trán, đáp:

“Người ở cùng khu.”

Nghe vậy, Trần Hạc Đình không nói gì thêm, chỉ là khi nhìn lại Tạ Yến Ninh, ánh mắt đã có thêm chút tự tin kiêu ngạo.

Chỉ là ở cùng một khu nhà thôi mà.

Không phải anh ta kiêu, nhưng với điều kiện kinh tế của Tô Hoàn Vãn, nhiều khả năng chỉ là thuê tạm. Còn người đàn ông này, xe lái cũng chỉ là loại phổ thông vài chục triệu. Rất có thể là sinh viên tỉnh lẻ ở lại thành phố sau khi tốt nghiệp.

Ở nơi mà một viên đá rơi xuống có thể đập trúng vài chiếc xe sang, chỉ có gương mặt điển trai thì có ích gì?

“Về đến nhà thì gọi cho tôi nhé.”

Anh ta cố ý nói câu khiến người ta hiểu nhầm.

“Ừ.” Tô Hoàn Vãn không nhận ra sự đối đầu ngầm giữa hai người, vô thức đáp lại.

Trần Hạc Đình cười càng đắc ý hơn.

Tạ Yến Ninh không thèm để tâm đến mấy trò trẻ con này.

Lên xe, Tô Hoàn Vãn cài dây an toàn, gắng gượng hít một hơi, “Tới nơi nhớ gọi tôi.”

Rồi nghiêng đầu, nhắm mắt — ngủ ngay lập tức.

Tạ Yến Ninh bật cười khẽ.

Khả năng “ngủ liền” của Tô Hoàn Vãn đúng là không đổi. Hồi cấp ba cô thường tranh thủ ngủ ngay cả trong giờ giải lao 10 phút.

Tỉnh dậy thì tràn đầy năng lượng như gà trống mới gáy — đúng là đáng nể.

Tạ Yến Ninh tắt nhạc trong xe, nhẹ nhàng đạp ga.

Ánh chiều mùa thu nghiêng nghiêng rọi qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt Tô Hoàn Vãn. Gặp đèn đỏ, anh dừng lại.

Ngoảnh sang nhìn cô một chút, rồi bất ngờ rẽ sang một con đường khác — con đường mòn rợp bóng cây, đi vòng hơi xa.

Cả khu rất rộng, anh cũng không biết cô sống ở tòa nào, nên dứt khoát đỗ xe luôn ở bãi dưới tầng hầm của mình.

Tô Hoàn Vãn vẫn chưa tỉnh.

Tạ Yến Ninh liếc đồng hồ — mới hơn 5 giờ.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, hơi nhợt nhạt và còn quầng thâm dưới mắt, Tạ Yến Ninh hơi nghiêng người, nhẹ nhàng tháo dây an toàn cho cô.

Khoảnh khắc lại gần, hơi thở ấm áp của cô phả lên mặt anh.

Anh cúi đầu nhìn gương mặt nằm yên trong làn tóc dài của cô, ánh mắt khẽ xao động, nhìn vài giây rồi quay đi.

Trong tầng hầm hơi lạnh, anh cởi áo khoác, nhẹ nhàng phủ lên người cô.

Kính trước phản chiếu một phần bóng cô. Tạ Yến Ninh nhìn không chớp mắt.

Trong không gian tĩnh lặng, anh có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của cô.

Ngủ ngon lành.

Tạ Yến Ninh suýt nữa thì bật cười.

Dự đoán cô chưa tỉnh ngay được, anh rút tờ giấy ghi vài chữ bằng nét chữ phóng khoáng:

“Tôi ở trên lầu.”

Rồi kẹp ở trước xe.

Sau đó, anh mở cửa rời xe, lên nhà.



Tô Hoàn Vãn bị đói mà tỉnh.

Lúc mới mở mắt, cô không phân biệt được đông tây nam bắc, nhìn tầng hầm xa lạ trước mắt mà ngơ ngác.

Cô lắc đầu, giơ tay định dụi mắt thì phát hiện có áo khoác phủ trên người. Do động tác đó, áo suýt rơi xuống sàn.

Cô vội vàng nhặt lên, rồi nhìn thấy tờ giấy nhét phía trước:

“Tôi ở trên lầu?”

Cô lẩm bẩm đọc.

Dịch và biên tập bởi Rừng Truyện!!!

Tô Hoàn Vãn suýt nữa tưởng Tạ Yến Ninh bán cô đi mất rồi.

Chỉ là… tại sao lại không gọi cô dậy?

Cô cầm túi xuống xe.

Trong tầng hầm khá dễ nhận biết, có cả cầu thang và thang máy.

Tô Hoàn Vãn chọn đi cầu thang.

Vừa lên đến lầu trên, mùi thức ăn đã lan tỏa trong không khí.

Nhìn thấy cách bài trí trong căn hộ, Tô Hoàn Vãn thoáng sững người.

Sao lại giống nhà của giáo sư Cố mấy hôm trước cô đến vậy?

Tạ Yến Ninh từ bếp bước ra:

“Cô tỉnh rồi à?”

Bỗng nhiên cô nhớ lại — chồng của giáo sư Cố hình như họ Tạ. Cô nhìn kỹ lại ngoại hình hai người, đúng là có vài nét giống nhau.

Tạ Yến Ninh lớn lên đúng kiểu “toàn là ưu điểm”.

“……”

“Xin lỗi, tôi ngủ quên mất. Bình thường tôi không như vậy đâu.” Tô Hoàn Vãn áy náy nói, rồi nhìn quanh hỏi:

“Bác trai bác gái đâu?”

Tạ Yến Ninh có phần khó hiểu:

“Bố mẹ tôi? Cô từng gặp họ rồi à?”

“Chắc là gặp rồi…” Tô Hoàn Vãn cũng không biết nên nói thế nào.

“Cô ở tầng trên?” Tạ Yến Ninh nhớ lại lời bố mẹ mình từng kể.

Cô gái tên Tiểu Tô ở tầng trên — là bác sĩ.

“Vâng.”

“Không ngờ người ở tầng trên lại là cô.” Ánh mắt Tạ Yến Ninh trở nên sâu hơn một chút, nhưng rồi nhanh chóng thu lại.

“Cảm ơn cô vì món quà hôm trước.”

“Không cần cảm ơn đâu, bác trai bác gái cũng rất tốt, bao dung lắm.” Tô Hoàn Vãn đáp.

“Họ đi công tác vài hôm rồi.” Tạ Yến Ninh nói: “Cô chắc chưa ăn gì ở bệnh viện đâu, ở lại ăn bữa cơm nhé.”

Tô Hoàn Vãn định từ chối, thì Tạ Yến Ninh đã nói:

“Phần của cô tôi đã nấu sẵn rồi.”

Đúng lúc đó bụng cô cũng réo lên một tiếng, cô có chút ngượng ngùng:

“Vậy… cảm ơn anh.”

Cô thực sự đang đói.

Vốn dĩ tính về sẽ gọi đồ ăn về nhà tự thưởng, giờ có sẵn thì đành “người đẹp không khách sáo”.

Tạ Yến Ninh dọn cơm lên, là ba món mặn một canh.

Là người vùng Giang Nam, khẩu vị của anh khá thanh đạm, nhưng món ăn lại rất thơm ngon.

Không biết là do cô quá đói hay món ăn thật sự ngon — mà đúng là ăn cực kỳ vừa miệng.

Cô từng biết Tạ Yến Ninh nấu ăn ngon, không ngờ qua từng ấy năm, tài nghệ nấu nướng của “thần học” lại càng tiến bộ.

Tạ Yến Ninh rất cảm kích vì cô ăn ngon miệng, nhưng khi thấy cô gần như ăn hết sạch, không nhịn được nhắc nhở:

“Đừng ăn no quá.”

Anh nấu phần ăn đủ cho ba người.

“Không sao.” Tô Hoàn Vãn đặt đũa xuống, thở dài:

“Anh không hiểu đâu, trưa nay tôi chỉ ăn được một miếng bánh mì với một chai sữa chua.”

Lúc quá đói thì chỉ còn vài miếng socola chống cháy.

Nói đến đây cô cũng thấy bản thân hơi tủi thân:

“Không ngất vì đói là may rồi đấy.”

“……” Tạ Yến Ninh hơi cau mày, rõ ràng không đồng tình:

“Tôi biết các bác sĩ rất bận, nhưng vẫn phải ăn uống đầy đủ thì cơ thể mới chịu nổi — mới tiếp tục cứu người được chứ.”

“Cũng đành chịu thôi.” Tô Hoàn Vãn không muốn nói nhiều.

“Đường là do mình chọn, dù có khóc hay quỳ thì cũng phải đi tiếp.”

“À đúng rồi, dữ liệu trong điện thoại anh có lấy lại được không?”

“Tạm ổn.”

“Tạm ổn” nghĩa là vẫn còn thiếu một chút.

“Tôi có bạn học ngành máy tính, có cần giúp không?” Tô Hoàn Vãn vừa nói xong mới nhớ ra — người trước mặt chính là “thần” trong giới công nghệ.

“À mà… chắc anh không cần đâu nhỉ.”