Đêm ấy, Giang Hựu theo ánh trăng, bước qua cổng lớn phủ Thái úy.
“Giang công tử, tiểu thư đang chờ ngài bên trong.” Ảnh vệ dẫn hắn tới trước một cánh cổng sân, rồi lặng lẽ biến mất.
Giang Hựu lặng người trong chốc lát, sau đó đưa tay đẩy cửa.
Tầm mắt lập tức rộng mở, toàn bộ cảnh sắc trong sân hiện ra rõ ràng: Cổng vòm điêu khắc tinh xảo, bàn đá ngọc trắng, cây đào lá tím, xích đu phủ đầy dây leo, và cả chum sứ Thanh Hoa lớn đặt ở góc sân, bên trong nuôi vài con cá chép đỏ, vàng, trắng ánh kim, dòng nước lăn tăn tỏa khí phú quý tao nhã.
Chỉ nhìn thôi cũng biết đây là nơi ở của một tiểu thư khuê các, được nuôi dạy chu đáo trong danh môn quyền quý.
Điều khiến Giang Hựu bất ngờ là, trong sân không có bóng người, chỉ có ánh đèn le lói từ cửa sổ chính phòng chiếu ra.
Ở trong đó sao?
Giang Hựu do dự, nghĩ thầm—phòng khuê của nữ tử, hắn không nên bước vào.
Lúc còn lưỡng lự, chợt nghe từ trên cao vang xuống giọng nói trong trẻo.
“Giang Hựu!”
Thanh âm ấy, giống như quả mơ đầu hạ, vừa chua vừa ngọt, k/í/c/h t/h/í/c/h lòng người.
Giang Hựu ngẩng đầu nhìn lên.
Thiếu nữ ngồi trên mái hiên, đung đưa đôi chân nhỏ, tay cầm một vò r/ư/ợ/u. Dưới bầu trời đầy sao, ánh men vương trên gương mặt trắng ngần như ngọc, khiến nàng thêm phần rực rỡ mê người.
Gió đêm thoảng qua, y phục xanh biếc lay động, hòa cùng mái tóc dài như suối.