"Hoan Hoan, xin lỗi em, đường tắc nên anh đến muộn... Có chuyện gì vậy?"
Cô gái nhỏ đưa tay lau nước mắt, có chút ngẩn người: "Anh đến rồi sao?"
Bộ dạng đó trông thật đáng thương, Phó Vân Hoài không nhịn được cong khóe môi: "Ừm, anh đến rồi."
Đứng phía sau cô là Tô Liên Phù, cô ta rất giỏi giang và cũng đầy tham vọng. Ban đầu cô ta là lựa chọn hàng đầu cho việc hợp tác, nhưng Phó Vân Hoài cũng không biết vì sao, hắn lại chọn cô gái nhỏ này.
"Cô Tô?" Phó Vân Hoài đi tới, đứng cạnh cô gái nhỏ, cúi đầu nhìn Tô Liên Phù đang t.h.ả.m hại: "Cô làm gì ở đây?"
Tô Liên Phù rõ ràng không quen biết hắn, cô ta nhìn cô gái nhỏ, rồi lại nhìn hắn: "Anh... quen tôi sao?"
"Anh cả đã biết chuyện cô làm rồi." Phó Vân Hoài ngắt lời cô ta, đưa bản báo cáo kiểm tra cho cô ta: "Tại sao cô lại cố tình ngụy tạo bệnh tật chứ, anh cả không còn yêu cô nữa, cô có làm gì cũng không thể níu kéo anh ấy đâu."
Tô Liên Phù nhận lấy tờ giấy, những người phía sau bắt đầu xì xào bàn tán.
Phó Vân Hoài đút tay vào túi quần, một tay vuốt những lọn tóc lòa xòa bên thái dương cô gái nhỏ: "Hoan Nhi đã nhầm tôi là anh cả, bây giờ mọi hiểu lầm đều đã được hóa giải, tôi và Hoan Nhi cũng sắp kết hôn rồi, mong cô Tô sau này đừng bôi nhọ em ấy nữa."
"Đi thôi," Phó Vân Hoài kéo cô gái nhỏ vẫn đang cúi đầu ngẩn ngơ đứng dậy: "Không sao rồi, có anh ở đây."
Ra khỏi tiệm trà sữa, Phó Vân Hoài đưa cô gái nhỏ lên xe, bảo tài xế đưa cô về nhà. Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô sau khi xuống xe, hắn không nói gì thêm: "Nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ ngợi nhiều."
Không đợi cô gái nhỏ kịp phản ứng, Phó Vân Hoài đã ra lệnh cho tài xế lái xe rời đi.
Ngày hôm sau, khi nhận được tin nhắn "cảm ơn" từ cô gái nhỏ trên điện thoại, Phó Vân Hoài gần như có thể hình dung ra vẻ mặt vô cùng rối rắm của cô.
Khiến người ta không khỏi bật cười.
"Hoan Nhi, ừm?" Phó Vân Hoài bỗng muốn trêu chọc cô, vừa thốt ra thì đã nghe thấy cô gái nhỏ sặc đến ho sù sụ.
"Rất hay, vậy cứ quyết định thế đi."
Cúp điện thoại, Phó Vân Hoài nhẹ nhàng lặp lại vài lần, rồi bật cười: "Đúng là rất hay."
Nhắc đến nhẫn. Phó Vân Hoài nhíu mày, Lệ Sách Duyên đã từng tặng cô nhẫn, mặc dù là tặng cho Thành Úc Hoan (gốc).
Nhưng vẫn có chút ấm ức là sao chứ.
Vì vậy, Phó Vân Hoài đã làm điều mà hắn khó hiểu nhất trong hơn hai mươi năm qua: Cho người đặt nhẫn.
Vô Hoan 🌙
Sau khi gọi điện thoại xong, Phó Vân Hoài tựa vào tường, vò đầu bứt tóc. Thực sự rất khó hiểu.
Cô gái nhỏ trước mặt cười rạng rỡ, nói: "Cái của anh đẹp hơn."
Phó Vân Hoài bỗng nhiên có thể hiểu được hành động của mình.
Trước đây, hắn luôn tự giễu cợt rằng mình giống như con chuột bò dưới cống, lòng hướng về ánh sáng, nhưng mãi mãi khoác lên mình bóng tối.
Khi hắn đưa tay đan chặt mười ngón với cô, hơi ấm mê đắm đó khiến hắn cảm nhận được sự thỏa mãn chưa từng có.
Và khoảnh khắc này, Phó Vân Hoài biết, hắn cuối cùng đã tìm thấy. Ánh sáng thuộc về chính mình.
Phiên ngoại · Góc nhìn của nữ chính
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quay về
Mùi nước khử trùng bệnh viện hòa cùng tiếng nhỏ giọt của chai truyền dịch, nhịp nhàng theo từng nhịp tim của tôi.
Tôi chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Mở mắt ra, tôi thấy mình m.ô.n.g lung vô định, như thể đã ngủ rất rất lâu, lâu đến mức thời gian đều ngưng đọng.
Tôi là ai đây. Tôi là Thành Úc Hoan, hay là… Tôi đột ngột mở to mắt, không, không phải, tôi không phải Thành Úc Hoan.
Phó Vân Hoài... Phó Vân Hoài...
Tôi ngồi bật dậy, rút kim truyền trên mu bàn tay, thậm chí không kịp mang giày đã chạy ra ngoài.
Tôi nhớ, tôi nhớ, Nam Cung Ngự Kỳ đang ở tầng tám, tầng tám.
Tôi thậm chí còn không kịp nghĩ mình rốt cuộc là ai, đang ở đâu, cũng chẳng mảy may bận tâm đến ánh mắt nhìn tôi như một kẻ điên của các bệnh nhân và bác sĩ khi đi ngang qua.
Làm ơn, thang máy nhanh lên đi. "Đing doong". Cửa vừa mở, tôi liền chạy ra ngoài.
Thái dương đau nhói như kim châm, tôi điên cuồng cố nhớ số phòng bệnh của Nam Cung Ngự Kỳ, không nhớ được thì tôi tìm từng phòng một.
Cho đến khi nhìn thấy biển số phòng quen thuộc, tôi suýt chút nữa kiệt sức quỵ xuống đất.
Tôi khó nhọc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phó Vân Hoài đang siết chặt cổ Thành Úc Hoan: "Nói, cô ấy ở đâu."
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Phó Vân Hoài như vậy.
Người ngoài nói hắn tính tình ôn hòa, đối nhân xử thế có lẽ cũng vì bệnh tật mà dịu dàng đi ba phần.
Dù trước đây khi lần đầu gặp mặt, tôi từng nói hắn giống như một con rắn độc ẩn mình chờ đợi, nhưng hôm nay thì khác, hắn hôm nay, giống như một con dã thú giận dữ lộ nanh vuốt, sẵn sàng kết liễu con mồi chỉ bằng một đòn.
"Phó Vân Hoài..." Tôi hít một hơi thật sâu, gượng người gọi hắn.
Phó Vân Hoài chợt quay đầu lại, buông tay, sải bước về phía tôi.
Khi còn cách tôi một hai mét, hắn đột nhiên dừng bước, có chút luống cuống nhìn tôi.
Tôi không nhịn được bật cười, rồi đi về phía hắn.
Phó Vân Hoài lúc này mới dám xác nhận, vội vàng xông đến ôm chặt lấy tôi.
"Cái của anh ta đẹp hơn, hay cái của anh đẹp hơn, ừm?" Phó Vân Hoài vùi mặt vào cổ tôi, giọng trầm đục hỏi.
"Cái của anh đẹp hơn." Tôi vỗ vỗ anh ấy, hờn dỗi nói: "Ngốc ạ, anh nghĩ lời em nói là lừa anh sao?"
"Không có, anh tin em." Phó Vân Hoài không ngẩng đầu lên: "Anh chỉ sợ em sẽ bỏ rơi anh."