“Tớ không làm được.” Kiều Dạng buông tay nhắm chuẩn Mạch Sơ, nặn ra một nụ cười nịnh nọt: “Cậu vẫn có sức kêu gọi hơn.”
Mạch Sơ múc một muỗng đậu đỏ đá bào cho vào miệng, trong lòng biết công việc này kiểu gì cũng rơi xuống đầu mình, đành gật đầu đáp: “Được, tớ biết rồi.”
Ngoài cửa kính, người qua lại tấp nập, hai bên đường cây cối xanh mơn mởn. Hạ Xán chống cằm, bỗng cảm thấy mọi thứ trước mắt thật không chân thực.
“Chúng ta thật sự đã thi tốt nghiệp xong rồi sao?”
Mạch Sơ “Ừm” một tiếng: “Còn tiếc nuối lắm.”
“Trời ơi.” Kiều Dạng đặt tay lên trán cô ấy: “Cậu biết mình đang nói gì không?”
“Cả đời này tớ sẽ không bao giờ nhớ về thời cấp ba, tuyệt đối không.”
Mạch Sơ nhắc nhở cô: “Đừng nói quá sớm nhé.”
Kiều Dạng tự tin lắc đầu: “Sau này tớ có sống khổ cỡ nào mà phải hoài niệm cuộc sống địa ngục hồi cấp ba cơ chứ?”
Mạch Sơ nhếch mày, không trả lời.
“Chị tớ kể, vào đại học có thể chỉ học một tiết mỗi ngày.” Kiều Dạng chỉ nghĩ đến đó đã cười không ngớt: “Thế này còn không đủ hạnh phúc sao? Mỗi ngày chỉ có một tiết học thôi mà!”
Hạ Xán đang khuấy đá bào trong bát, đột nhiên nói: “Nếu tớ không thi đỗ đại học thì phải làm sao đây?”
Kiều Dạng nâng tay lên kiểm tra nhiệt độ trán cô nàng: “Cậu cũng điên rồi sao? Làm sao có thể chứ?”
“Tớ nói thật mà.” Hôm qua vừa ra khỏi phòng thi, Dương Nam Thanh đã hỏi cô cảm thấy thi như thế nào, Hạ Xán không dám nói thật, chỉ đáp qua loa “Cũng tàm tạm”.
“Mười phút trước giờ thi Ngữ Văn, đầu óc mình trống rỗng, chắc là do quá căng thẳng, mình cảm thấy linh hồn như đang bay trên mây.” Cô nàng nghẹn ngào nói: “Dù sao mình cũng cảm thấy kết quả thi sẽ không được tốt lắm.”
Nhìn bạn mình ủ rũ, Kiều Dạng cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có muốn đối chiếu đáp án không? Như vậy sẽ yên tâm được chút ít.”
“Tớ không dám.” Hạ Xán để thìa xuống, hai tay ôm đầu: “Hai lần thi thử trước của tớ đều làm tốt, không lẽ lại chờ được cái kết thất bại cho kỳ thi thật?”
Kiều Dạng hé miệng, không biết nên an ủi thế nào.
“Không đâu.” Mạch Sơ nhẹ nhàng mở miệng: “Thực ra trong trạng thái căng thẳng, tư duy của con người lại hoạt động tích cực hơn, cậu đừng quá lo lắng, kết quả chắc chắn sẽ tốt hơn cậu mong đợi.”
Hạ Xán nhìn cô ấy, rõ ràng biết rằng không ai có thể đoán trước được tương lai, nhưng tâm trạng lo lắng lại thật sự dần dần ổn định lại.
Sương mù dày đặc đọng lại giữa hai hàng lông mày tan đi, cô nàng gật đầu: “Ừ.”
Các cô gái thường giải trí bằng cách xem phim, uống trà sữa và shopping, họ đã đi hết các trung tâm thương mại mà trời vẫn chưa tối.
“Bố mình tan làm rồi, đang hỏi có cần đến đón tụi mình không.” Hạ Xán giơ điện thoại hỏi Kiều Dạng: “Cậu có về nhà không?”
“Về nhà thôi, ở đây chẳng còn gì thú vị nữa.” Kiều Dạng nhìn Mạch Sơ: “Cậu về nhà kiểu gì?”
“Gọi taxi.”
Ngày hè dài đằng đẵng, thời điểm năm giờ chiều ngoài trời vẫn còn sáng rực.
Mạch Sơ đứng bên đường gọi một chiếc taxi, trước khi lên xe, Kiều Dạng không quên nhắc nhở cô: “Đừng quên chuyện bữa tiệc chia tay nhé!”
“Biết rồi biết rồi.” Mạch Sơ vẫy tay qua cửa sổ xe với hai người họ: “Bái bai.”
“Bye bye.”
Xe taxi đã đi khỏi đó, một lúc nữa Hạ Phong Minh mới đến.
Kiều Dạng quay lại ôm Hạ Xán, cả người dựa vào cô ấy.
“Nóng chết.” Hạ Xán muốn đẩy cô ra.
Kiều Dạng không buông tay, bám dính như một món đồ trang trí.
“Hay là cậu hẹn hò đi.” Hạ Xán cố gắng đứng vững: “Đi tìm bạn trai mà dựa vào.”
Kiều Dạng lại đáp một cách hóm hỉnh: “Tớ ứ cần, tớ chỉ muốn dựa vào cậu thôi.”
“Ê Hạ Xán.” Cô bỗng đứng thẳng dậy, như thể phát hiện ra điều gì đó quan trọng, nhấn nhá từng chữ: “Chúng ta có thể yêu rồi đó!”
“Cậu nói cứ như kiểu chúng ta sắp yêu nhau thật.” Hạ Xán nhân cơ hội rút tay mình lại.
Cô ấy liếc mắt nhìn về phía Kiều Dạng, dường như nghe ra ẩn ý nào đó.
“Có phải cậu đã có mục tiêu rồi? Muốn yêu đương à?”
“Mình còn lâu nhé.” Kiều Dạng phản bác: “Cậu thì có ấy.”
Hạ Xán lập tức phủ nhận: “Làm gì có, đám con trai trong trường toàn là đồ ngốc.”
“Không sao đâu.” Kiều Dạng khoác vai cô ấy, nở nụ cười rạng rỡ, tràn đầy khát khao vô hạn về tương lai: “Sắp vào đại học rồi, ở đại học có nhiều trai đẹp.”
Tối hôm đó, Mạch Sơ đã phát động một cuộc bỏ phiếu trong nhóm lớp, thống kê ý kiến tham gia của mọi người, phần lớn mọi người đều nói sẽ đến, một số ít không biết là không xem tin nhắn trong nhóm hay không quan tâm.
Mạch Sơ tính toán sơ qua, cộng thêm năm thầy cô giáo, ít nhất phải đặt ba bàn. Cô không am hiểu tiêu chuẩn giá cả của tiệc tùng trong nhà hàng, nhưng chắc chắn không thể đặt quá đắt, điều này khiến cô rất khó xử.
Âm thanh mở khóa vang lên ở cửa, Mạch Sơ đặt ly nước trái cây xuống, cúi người tiếp tục hí hoáy trên bàn bếp.
Mạch Húc Văn bước vào trong nhà, nhìn thấy ánh đèn bếp sáng, ông nghiêng đầu nhìn qua rồi đi về phía Mạch Sơ hỏi: “Hôm nay ra ngoài à?”
“Dạ, ở trường có việc.”
“Anh trai con dạo này chơi bời ở đâu rồi? Mấy ngày không thấy vác mặt về nhà.”
Mạch Sơ ngẩng đầu lên: “Anh ấy đã về trường rồi.”
Mạch Húc Văn ngẩn ra, lông mày càng nhíu chặt: “Về lúc nào? Sao không nói với bố một tiếng?”
“Bố cũng không hỏi mà.” Mạch Sơ nói thầm.
“Bố.” Cô gọi lại Mạch Húc Văn đang chuẩn bị lên lầu: “Lớp bọn con sắp tổ chức liên hoan chia tay, con phải đặt nhà hàng, bố có thấy chỗ nào phù hợp không?”
Mạch Húc Văn quay lại đi về phía cô, con gái rất ít khi chủ động nhờ vả mình. Ông kìm nén niềm vui trong lòng, mở miệng trả lời: “Nếu muốn món ăn và không gian đẹp thì đặt ở Lâm Khê, bố quen quản lý ở đó, để ngày mai bố sẽ nhờ Tiểu Lưu đặt cho con.”
“Không được.” Mạch Sơ chống tay lên mép bàn đứng thẳng lưng, “Không thể quá đắt, lại không thể lấy tiền của giáo viên, mỗi người tối đa chỉ một trăm tệ.”
“Một trăm tệ?” Mạch Húc Văn hừ lạnh: “Thế thì mấy đứa đi Haidilao[17] đi.”
[17]Haidilao là hệ thống chuỗi nhà hàng lẩu được thành lập vào năm 1994 tại thành phố Giản Dương, tỉnh Tứ Xuyên, phục vụ trực tiếp xuyên tỉnh lớn, tích hợp các đặc tính của lẩu từ khắp nơi trên thế giới. Hiện nay Haidilao đã mở trên 1,329 chi nhánh được quản lý trực tiếp trên toàn thế giới và tăng với tốc độ hàng năm từ 5 đến 7 cửa hàng.
Mạch Sơ trợn mắt, biết ngay hỏi ông ấy cũng vô ích.
“Bố ngủ trước đi ạ, con sẽ tự tìm thêm.”
Mạch Húc Văn nhìn cô một lúc, rồi lên tiếng: “Hay là như này, dù sao cũng là tiệc cảm ơn thầy cô, coi như bố mời cả lớp con, để bố đặt chỗ.”
“Cảm ơn ạ.” Mạch Sơ không bị lay động: “Tấm lòng của bố, con đã nhận.”
Mạch Húc Văn cũng không tự làm khó mình nữa, nói một câu “Nhớ ngủ sớm” rồi lên lầu.
Vị trí phải ở gần trường, giá cả phải hợp lý, ngày lễ tốt nghiệp phải có phòng trống, cấp độ cũng không thể quá thấp. Nhìn danh sách nhà hàng được liệt kê trên tờ giấy trắng, Mạch Sơ đã cảm thấy nhức đầu.
Cô cầm điện thoại chụp một bức ảnh, rồi gửi tin nhắn cầu cứu trong nhóm nhỏ: Các ông các bà, mau chọn giúp tôi một cái.
Kiều Dạng là người đầu tiên trả lời: Mình thấy cái nào cũng ổn cả.
Trần Thiên Cù: +1.
Mạc Tri: Tôi muốn ăn chân giò, nhà nào có chân giò?
Đều là những ý kiến vô dụng, Mạch Sơ trả lời sáu chữ: Chân cái đồ nhà ông ấy.
Chỉ có Hàng Dĩ An nhắn hỏi một câu: Tại sao lại gạch Phủ Nguyên Soái vậy?
Mạch Sơ đáp: Tôi đã gọi điện hỏi rồi, bàn lớn tối thiểu là 1688 tệ, quá đắt.
Hàng Dĩ An hỏi cô: Bà dự trù bao nhiêu?
Mạch Sơ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó cầm điện thoại nhắn lại: Lớp chúng ta có khoảng bốn mươi người tham gia, nếu mỗi người một trăm tệ thì là khoảng bốn nghìn tệ cho ba bàn.
Hàng Dĩ An: Đợi chút, để tôi hỏi bố tôi đã.
Vài phút sau, cậu ấy gửi tin nhắn: OK rồi, bốn nghìn tệ ba bàn.
Mạch Sơ: ?
Kiều Dạng: ?
Mạc Tri: ?
Trần Thiên Cù: ?
Mạch Sơ đưa điện thoại lên môi, ấn nút nghe, suýt nữa thì nói lắp vì phấn khích: “Ô, ông, vãi cả chưởng Hàng Dĩ An, đừng nói Phủ Nguyên Soái là do nhà ông mở nhé?”
Hàng Dĩ An: Đúng vậy.
Là đại diện cho ẩm thực địa phương, Phủ Nguyên Soái tuy không sánh bằng khách sạn hạng sang, nhưng cũng là một thương hiệu lâu đời nổi tiếng ở địa phương, vị trí chỉ cách trường học hai con phố.
Kiều Dạng cũng cảm thấy bất ngờ: Ông vẫn ở ký túc xá, làm tôi còn tưởng nhà ông ở xa lắm chứ.
Hàng Dĩ An giải thích: Bố mẹ tôi đều bận, tôi ở lại trường thì tiện hơn, không ai quản lý.
Mạc Tri: Tôi muốn ăn chân giò to, phải to, phải thật là to cho tôi.
Hàng Dĩ An trả lời bằng một biểu tượng OK.
Nỗi khó khăn đã được giải quyết một cách hoàn hảo, Mạch Sơ khẽ cười. Cô thở phào, bạn bè vẫn đáng tin cậy hơn.
Lễ tốt nghiệp diễn ra vào sáng thứ Bảy, Hạ Phong Minh đưa Kiều Dạng và Hạ Xán đến cổng trường. Ông biết hôm nay hai người có tiệc liên hoan với lớp, quay lại dặn dò: “Nếu cần đón thì cứ gọi cho bố, không được uống rượu nhé.”
“Không uống.” Hạ Xán mở cửa xe, lẩm bẩm: “Ai thèm cái rượu cùi đó của bố, uống cũng chả ngon.”
“Tạm biệt chú ạ.” Kiều Dạng vẫy tay.
Hạ Phong Minh vẫn không yên tâm, lớn tiếng dặn dò: “Chú ý an toàn nhé.”
Kiều Dạng nắm tay Hạ Xán đi vào cổng trường, hỏi cô: “Hôm nay bố cậu sao vậy?”
“Thi đại học xong rồi, sợ bọn mình bị áp lực quá lâu nên tìm cách giải tỏa.” Hạ Xán nói: “Cậu không thấy tin tức đó à? Hôm trước có người đột tử ở quán bar, cũng vừa thi đại học xong.”
Kiều Dạng mở to mắt: “Trời ơi.”
“Không dễ gì mới vượt qua ba năm trung học.” Hạ Xán nhăn mặt: “Thật không đáng.”
Ban Tự nhiên và ban Xã hội không ở cùng một tầng, hai người chia tay ở cửa cầu thang, Hạ Xán tiếp tục leo lên cầu thang.
Trong tầm nhìn, một đôi giày thể thao dừng lại trước mặt, nghe thấy một tiếng “Chào”, Hạ Xán ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của Hứa Trường Khê.
Cô sửng sốt vài giây mới nhận ra mình chưa đáp lại, vội vàng mở miệng: “Chào.”
Hứa Trường Khê nghiêng người sang một bên để nhường đường cho cô, Hạ Xán bước lên một bậc thang, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cái đó.”
Cô lấy điện thoại từ túi ra, mở QQ và đưa cho Hứa Trường Khê: “Add lại đi.”
“Ồ, được.” Hứa Trường Khê nhận điện thoại của cô, gõ một dãy số vào ô nhập, “Xong rồi.”
Hạ Xán cụp mắt nhìn màn hình, ảnh đại diện của cậu vẫn là hình ảnh cậu bé bút chì Shin-chan cởi chuồng nằm sấp bên hồ bơi.
Cô cười nói: “Tôi add rồi, nhớ duyệt nhé.”
“Ừ.” Hứa Trường Khê bước xuống một bước, rồi bỗng quay lại gọi cô.
“Cậu thích uống gì không?” Cậu ta nói: “Tôi định đi đến căng tin.”
Hạ Xán vô thức xua tay: “Không cần đâu.”
Hứa Trường Khê giơ thẻ học sinh trong tay: “Họ nói khu vực trả thẻ đông nghẹt người, tôi lười xếp hàng, định đi căng tin tiêu cho hết, Coca được không?”
“Genki Forest vị nho.” Hạ Xán chớp mắt, rồi bổ sung một câu: “Lạnh nhé.”
“Được.” Hứa Trường Khê tiếp tục đi xuống cầu thang: “Lát nữa tôi sẽ mang lên lớp cho cậu.”
“Cảm ơn nhé.”
Bóng lưng của chàng trai nhanh chóng khuất sau khúc quanh, Hạ Xán mím môi, nén lại khóe miệng đang có xu hướng dâng cao, vung vẩy tay chạy lên cầu thang.
Vừa đến cửa, cô đã nghe thấy tiếng ồn ào từ lớp học. Kiều Dạng bước vào cửa sau và đi về chỗ ngồi cũ.
Như thường lệ, bạn bè cô đều tụ tập ở góc lớp trò chuyện. Trần Thiên Cù là người đầu tiên nhận ra cô đến. Ánh mắt cậu dính trên người cô, dõi theo cô đi đến cuối lớp.
Trên bàn của Hàng Dĩ An có vài túi đồ. Kiều Dạng hỏi: “Cái gì đây?”
Mạch Sơ nói: “Trần Thiên Cù mang quà đến cho chúng ta. Cậu ấy nói phải đợi cậu tới rồi mới cho bọn tớ chọn.”
Kiều Dạng đặt túi vải lên ghế, tò mò mở ra: “Trong đó có gì vậy?”
“Chuông gió, mặt dây chuyền các loại.” Trần Thiên Cù đẩy sang: “Cậu xem thử xem thích cái nào nhé.”
Kiều Dạng bị thu hút bởi những món đồ nhỏ xinh xắn, lạ mắt này, không hề để ý ba người còn lại đang im lặng nhìn mình.
Một túi to trong đó có một con khỉ nhồi bông, một thẻ hành lý hình dáng linh vật địa phương, và một hộp mực khô đặc sản.
Kiều Dạng cẩn thận lấy ra chiếc chuông gió xanh trắng, những mảnh bán hình tròn nhỏ trong suốt lóe sáng dưới ánh đèn, va chạm nhau phát ra tiếng leng keng.
“Mình thích cái này!” Cô lập tức quyết định: “Mình muốn cái này.”
Trần Thiên Cù mỉm cười, gật đầu nói: “Được.”
“Vậy thì tôi lấy cái này.” Mạch Sơ đưa tay lấy một trong những túi giấy.
“Cái này của tôi.”
“Cái này thuộc về tôi.”
Mạc Tri dựa lưng vào tường, nghiêng đầu lại gần Trần Thiên Cù nói nhỏ: “Ông trực tiếp đưa cho cô ấy không phải là được rồi sao? Còn phải diễn cái này.”