Gấm Hải Đường Xuân

Chương 278: Ăn ké



“Hắn sợ rồi sao?”

Bên cạnh, một vị Thị giảng học sĩ cười khẽ nói.

Tần Trì ngẩng đầu liếc nhìn hắn, rồi lại ung dung nâng bát đũa, đáp nhạt:

“Ta thì thấy chưa chắc.”

“Đừng nói bừa! Ta dám khẳng định vừa rồi thấy rõ Mao Thiếu Kiệt đã sợ. Hắn có thể ngang ngược trước mặt ngươi, nhưng trước mặt Chưởng viện đại nhân thì tuyệt không dám giở thói đó.”

Vị học sĩ kia chắc nịch nói.

Văn Thị độc khẽ cười:

“Hắn sợ cũng là phải thôi. Nhan Chưởng viện thường theo hầu Thánh thượng, chỉ cần nói một câu không hay về hắn trước long nhan, e rằng tiền đồ của hắn cũng chấm dứt luôn!”

Lời này rõ ràng mang ý trào phúng, như chút mùi hả hê.

Những người khác lập tức phụ họa, bàn tán rôm rả.

Phần nhiều đều nhân cơ hội dẫm lên Mao Thiếu Kiệt vài câu.

Tần Trì gắp một cọng rau luộc, động tác nhã nhặn, đưa vào miệng chậm rãi nhai, bình thản lắng nghe. Chợt hắn nhẹ giọng nói:

“Mao Thị độc chẳng qua là muốn làm khó ta một phen, không phải chuyện lớn. Dù sao ta tuổi còn trẻ, thăng đến vị trí này, hắn không phục cũng là chuyện thường. Nhan Chưởng viện sẽ không vì thế mà đuổi hắn khỏi Hàn Lâm viện.”

“Nhưng hắn gây chuyện không nhỏ đâu, chỉ riêng tội khinh thị thượng quan thôi, đủ để hắn mất chức rồi.”

Trong góc, có người lên tiếng.

Tần Trì ngoảnh nhìn, liền thấy Lộ Bách Chu hướng về hắn nháy mắt một cái.

Tần Trì thầm cười — tên này mới vào Hàn Lâm viện chưa bao lâu, mà đã dám chen lời trong lúc này.

Đám quan viên bên dưới đều thầm sôi lòng.

Mao Thiếu Kiệt bị tội, với họ thì chẳng can hệ gì, nhưng nếu hắn thật sự bị cách chức, chỗ trống Thị độc ấy chẳng phải sẽ dành cho một người khác sao?

Kẻ có ý đồ thăng tiến bắt đầu ngấm ngầm muốn khuấy động thêm.

Tội khinh thị thượng quan, theo luật chính là hành vi xúc phạm hoặc mắng nhiếc cấp trên, đã được ghi rõ trong 《Đại Hạ luật》.

Quan viên phạm tội này sẽ bị xử phạt nghiêm khắc — nhẹ thì đánh trượng, nặng thì tù tội, thậm chí lưu đày, tùy theo mức độ.

Mà ở đây, toàn là quan lại trong Hàn Lâm viện, ai mà chẳng thuộc lòng luật pháp triều đình.

Chỉ là biết thì biết, nhưng đem ra áp dụng lại là chuyện khác.

Dù lòng người tính toán thế nào, cuối cùng, Mao Thiếu Kiệt sau khi gặp Nhan Chưởng viện trở ra, sắc mặt xám xịt, trán đẫm mồ hôi, lặng lẽ ngồi lại bàn, môi mím chặt, chẳng thốt một lời.

Cả buổi chiều, Hàn Lâm viện hiếm khi yên ắng được như vậy.

Tần Trì rốt cuộc cũng không cần phải làm thêm giờ, vừa đến canh giờ liền có thể hạ nha.

Khi ra khỏi cửa, bên cạnh hắn có thêm hai người — Lữ Diên Cát và Lộ Bách Chu.

protected text

“Đến nhà ta ăn cơm nhé?”

“Thật chứ? Vậy chúng ta không khách khí đâu.”

Lộ Bách Chu vui mừng đáp ngay, vẻ mặt hớn hở đến mức suýt nữa rơi nước mắt:

“Kỳ An huynh, huynh không biết đâu, ta với Diên Cát huynh thuê trọ cùng nhau, hai gã nam nhân, chẳng ai biết nấu nướng, ngày nào cũng hoặc ra ngoài ăn quán, hoặc chịu đựng mấy thứ khó nuốt kia, chi bằng cơm trưa trong Hàn Lâm viện còn ngon hơn. Thật sự là khổ không nói nổi…”

Ngày nào cũng ra quán ăn, dạ dày chịu không nổi, mà túi tiền cũng chẳng khá hơn.

Lữ Diên Cát, gia cảnh khá hơn Lộ Bách Chu một chút, nhưng về chuyện ăn uống cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, liền phụ họa:

“Hôm nay đành mặt dày, đến Kỳ An huynh chỗ ăn ké một bữa vậy.”

“Rảnh thì cứ tới ăn cùng ta.”

Tần Trì cười nói, giọng ôn hòa mà thật lòng.

Ra khỏi cửa Hàn Lâm viện, Tần Bát trong bộ tiểu tư phục từ một bên bước tới.

Ngoài hắn, còn có vài tiểu đồng hộ vệ chờ sẵn.

Bốn người cùng đi về hướng phố Thúy Hoa.

Vừa đến đầu ngõ, liền bắt gặp một cỗ xe ngựa dừng trước cửa một tòa nhà. Từ trên xe bước xuống một nam tử mặc học y.

Tần Bát vừa nhìn thấy, lập tức cúi đầu thấp xuống, rồi ghé sát bên tai Tần Trì, khẽ nói:

“Công tử, người xuống xe là Liễu Kế.”

Tần Trì ngẩng nhìn, vừa hay thấy Liễu Kế sải bước tiến vào bên trong cánh cửa lớn.

Trên tấm hoành phi treo ngay trước cổng, rõ ràng khắc hai chữ — “Liễu trạch.”

Chỉ liếc mắt một cái, Tần Trì liền tự nhiên thu hồi tầm nhìn, như thể chỉ là tùy tiện nhìn người qua đường mà thôi.

Không chỉ Tần Trì, mà Lữ Diên Cát cùng Lộ Bách Chu cũng vô thức nhìn sang bên đó.

Bất quá, ba người đều không nói gì thêm.

Dịch và biên tập bởi Rừng Truyện!!!

Đi thêm một đoạn, đã về đến Tần phủ.

Cửa lớn mở rộng, Lão Hồng đang ngồi trên tảng đá trước cổng, thấy Tần Trì trở về liền đứng dậy nghênh đón.

Có khách đến, nhà bếp dĩ nhiên phải thêm món.

Tần Trì bảo người pha trà mang vào thư phòng.

Chờ đến khi trong phòng không còn người ngoài, hắn đợi trà được dâng lên, mời hai vị bằng hữu uống trước vài ngụm, sau đó mới chậm rãi nói:

“Hôm nay Bách Chu ngươi lên tiếng, có chút mạo hiểm. Ta e rằng Mao Thiếu Kiệt biết được, sẽ tìm cơ hội gây khó dễ cho ngươi.”

“Không sợ.”

Lộ Bách Chu vững tin đáp, giọng đầy chắc chắn:

“Ta đoán hắn chẳng còn hung hăng được bao lâu đâu.”

Lữ Diên Cát lập tức nhận ra điều gì, hỏi:

“Ngươi chắc chắn đến vậy? Lẽ nào ngươi biết sẽ có người ra tay với hắn?”

“Chắc chắn rồi chứ!” — Lộ Bách Chu vỗ tay, đắc ý nói —

“Chỉ là Mao Thiếu Kiệt không nhìn ra thôi. Hắn chỉ chăm chăm dòm ngó vị trí của Kỳ An huynh, mà chẳng biết có bao nhiêu người đang dòm ngó vị trí của chính hắn.”

Lời này không hề quá.

Trong Hàn Lâm viện, chức tu soạn và tu biên nhiều vô kể.

Những kẻ xuất thân trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa đâu phải ít.

Bảo họ không đủ tư cách ư? — Dư sức!

Nhưng không có người chịu nhường ghế, thì thăng tiến bằng cách nào?

Muốn tiến, hoặc phải rời Hàn Lâm viện tìm con đường khác, hoặc đành kéo người phía trước xuống, nhường lại chức vị.

Tần Trì bất đắc dĩ lắc đầu:

“Đó chỉ là các ngươi suy đoán thôi. Sau lưng Mao Thiếu Kiệt có Viên Thượng thư chống lưng, không phải ai cũng dám động vào hắn.”

“Hừ, cứ đợi mà xem.”

Lộ Bách Chu hừ nhẹ, thần thái vô cùng chắc mẩm:

“Nếu không phải ta vừa mới bước chân vào Hàn Lâm viện, đến lượt ta ngồi ở ghế kia, ta sẽ đâm hắn một nhát sau lưng ngay lập tức.”

Lời vừa dứt, Lữ Diên Cát và Tần Trì đồng thời sững lại, quay sang nhìn hắn.

Chỉ thấy Lộ Bách Chu đang nói hăng, bị hai người nhìn, liền nhe răng cười.

Thôi, đúng là một tên thanh niên đầu nóng.

Ba người trò chuyện thêm chốc lát, cơm nước cũng được dọn lên.

Cơm no rượu say, đến trước khi trời tối, Tần Bát đánh xe đưa hai vị khách về nhà.

Tần Trì lúc này từ Lão Lý đầu nghe được, rằng hôm nay Tống Cẩm có ra ngoài — đi dạo một vòng ở phường thị ngoài hẻm Phong Ninh.

Hóa ra rượu Quế Hoa chiêu đãi khách tối nay là nàng mua?

Tần Trì không biết nên khóc hay cười.

Người quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm, vậy mà nương tử nhà hắn dường như chẳng có chút ý thức ấy.

Hoặc cũng có thể là do tính cách và giáo dưỡng khác biệt — nhìn bề ngoài thì dịu dàng đoan trang, kỳ thực lại độc lập kiên cường, dù đã gả cho người, cũng chẳng hề có ý định hoàn toàn dựa dẫm vào phu quân.

Điều đó khiến lòng Tần Trì rối như tơ vò.

Tống Cẩm bưng một bát ngân nhĩ canh mát lạnh đi tới, vừa hay bắt gặp ánh mắt Tần Trì.

Khi bốn mắt chạm nhau, nàng lập tức nhận ra vẻ khác lạ trong ánh nhìn ấy, bèn hỏi:

“Tướng công sao thế? Có chuyện gì à?”

Nàng đưa bát ngân nhĩ canh đến trước mặt hắn.

Tần Trì nhận lấy, đặt lên bàn, rồi khẽ nắm tay nàng, nhẹ nhàng siết lại:

“Nghe nói hôm nay nàng ra ngoài?”

“Phải, thiếp đến dược phường một chuyến, rồi ghé phường thị dạo quanh.”

Tống Cẩm nghe cách hắn hỏi, liền biết ngay ý tứ trong lời, cười nói:

“Giữa đường gặp được Dương tam công tử, hắn lại ăn mất của thiếp một bát mì dương xuân và nửa cân thịt dê nướng. Không hiểu Dương gia sao lại nghèo đến thế?”

Người keo kiệt phần lớn là do túng thiếu, nhưng một đại công tử mà tính toán từng đồng như vậy, thật khiến người ta ngạc nhiên.

Bên ngoài đồn rằng Dương các lão thanh liêm, chuyện ấy — Tống Cẩm chỉ nghe cho vui, nửa chữ cũng chẳng tin.