Gấm Hải Đường Xuân

Chương 242: Coi nhân mệnh như cỏ rác



“Hắn đã bỏ thuốc vào trong lu nước rồi.” Lão Lý đầu kiểm tra xong, trầm giọng nói: “Là muốn khiến toàn bộ người trong dịch trạm mê man. Hai vị huynh đệ, việc này cần mau chóng bẩm báo với Dịch thừa.”

Quan cai quản dịch trạm, chức vị không vào phẩm cấp.

Hai sai dịch nghe nói có kẻ hạ độc, lập tức tỏ ý sẽ đi báo lên Dịch thừa.

Dịch thừa đến rất nhanh.

Hiển nhiên là cũng nghe thấy động tĩnh khi nãy.

Sau khi nghe kể lại đầu đuôi, Dịch thừa nói: “Giam vào phòng củi, sáng mai giải đến nha môn.”

Chỉ như vậy thôi sao?

Thực ra theo quy trình bình thường, quả thật là như thế.

Dịch thừa bắt đầu tỏ vẻ thân thiết với Lão Lý đầu: “Lần này phát hiện kịp thời, tránh được một trận họa, đều là nhờ Lý lão ca đó.”

Lão Lý đầu trầm giọng đáp: “Ta khuyên ngươi đừng giam hắn ở phòng củi, nên giải đến nha môn ngay trong đêm thì hơn. Đối phương đã dám hạ độc, ắt hẳn sau lưng còn có đồng bọn. Dịch trạm ta chỉ có dăm ba người, nếu bị đạo tặc tập kích, e rằng không giữ nổi đâu.”

Dịch thừa nghe vậy cũng thấy có lý.

Vội bảo người chuẩn bị xe, nói muốn tự mình đến nha môn một chuyến.

Chờ người đi rồi.

Tần Bát bước đến, hạ giọng nói: “Phu nhân nhận được tin, nói có người muốn ra tay với công tử. Công tử bảo ngươi thẩm tra kẻ trong phòng củi một phen.”

“Được.”

Sắc mặt Lão Lý đầu trở nên nghiêm trọng.

Ai lại muốn mưu hại công tử?

Chẳng lẽ bọn người phía sau đã phát hiện tung tích của công tử rồi?

Lão Lý đầu thu lại vẻ tùy tiện ban nãy, nghiêm cẩn dặn dò mấy sai dịch canh giữ ngoài cửa vài câu, rồi nhân cơ hội bước vào trong phòng củi.

Lần này hắn lục soát lại toàn thân tên trộm — là kiểu lột sạch kiểm tra.

Tên trộm bị giày vò đến mức nhìn Lão Lý đầu như nhìn một kẻ đại biến thái, nhưng chẳng bao lâu sau, hắn nhận ra mình đã đánh giá sai —

Đây không chỉ là biến thái, mà là ác quỷ đội lốt người.

“Ngươi nói đi, thân phận, lai lịch, đến dịch trạm để làm gì?” Ánh mắt Lão Lý đầu lạnh băng, nhìn hắn như nhìn một xác chết.

Ánh nhìn ấy khiến tên trộm run rẩy trong lòng.

Chỉ chậm trễ một nhịp——

“Rắc!”

Hàm dưới bị trật khớp.

Đau đến mức hắn muốn nói cũng không thể nói ra lời, rồi lại “rắc” một tiếng, cánh tay trái bị tháo khớp, tiếp đó là cánh tay phải, mồ hôi hắn tuôn ra như mưa.

Ban nãy cũng đã bị hành hạ như vậy một vòng.

Tên trộm bắt đầu hoài nghi, người trước mặt vốn chẳng muốn tra hỏi gì, mà chỉ muốn hành hạ đến chết.

Bởi vì trước mỗi lần hỏi, đều bẻ trật hàm hắn trước, khiến hắn không thể nói nổi một câu, vậy hỏi để làm gì?

protected text

Tên trộm bị dày vò đến mức tinh thần sụp đổ, khi Lão Lý đầu lần thứ tư khôi phục khớp hàm cho hắn——

“Ta nói! Ta nói hết!”

Chưa cần Lão Lý đầu mở miệng hỏi, hắn đã như đổ đậu, đem toàn bộ những gì biết được khai sạch, tuy hoảng loạn mà nói năng lộn xộn, nhưng Lão Lý đầu vẫn chắt lọc ra được thông tin hữu dụng.

“Cộc cộc.”

Có người gõ cửa phòng củi.

Lão Lý đầu giúp tên trộm nắn lại hai cánh tay, sau đó thong thả lấy khăn tay ra lau sạch đôi tay mình, rồi mới ra mở cửa. Ngoài cửa là Dịch thừa cùng mấy sai dịch, vẻ mặt nghi hoặc:

“Lý lão ca, ngươi đang làm gì vậy?”

“Ta…”

Lão Lý đầu còn chưa kịp nói xong——

Tên trộm đang nằm dưới đất, mồ hôi đầm đìa, bỗng bật lên gào to trong hoảng hốt:

“Ta khai rồi! Mau bắt ta giải vào lao! Mau đưa ta đi! Ta nói hết rồi, cái gì ta cũng nói hết rồi!”

Đám người đứng ngoài nhìn nhau, im phăng phắc.

Tình hình… có chút kỳ quái. Phản ứng của tên trộm không giống bình thường.

Lão Lý đầu khẽ cười: “Ta có dùng chút thủ đoạn, đã moi được lời hắn, hắn nói bên ngoài dịch trạm còn có đồng bọn tiếp ứng. Dịch thừa đại nhân, có muốn đi bắt người không?”

Dịch thừa tất nhiên là muốn bắt.

Vấn đề là —— hắn không có đủ nhân thủ.

Một Dịch thừa chức không vào phẩm, chức quan chẳng mấy ai muốn làm; thứ nhất là không có bổng lộc, thứ hai là bổng lộc nợ hoài chẳng phát.

Ám vệ thực ra đã sớm khống chế được kẻ tiếp ứng bên ngoài.

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

Từ miệng người đó hỏi ra, nội dung cũng gần như trùng khớp với lời tên tiểu tặc.

Bọn họ vốn là đám du côn cỏn con quanh vùng.

Vài ngày trước có người đến tìm, chỉ dặn rằng —— chỉ cần dạy dỗ một thư sinh nghèo từ Phủ Huệ Châu đến Kinh thành dự thi, khiến hắn lỡ mất kỳ thi Hội, việc thành sẽ được thưởng một trăm lượng bạc.

Một trăm lượng, đối với hạng lưu manh mà nói, là một khoản tiền kếch xù.

Mà đối phó với một kẻ đọc sách đi dự thi, trong mắt chúng chỉ là chuyện nhỏ.

Chúng quên mất rằng —— người đủ tư cách dự thi Hội, ít nhất cũng là một vị cử nhân.

“Đại nhân, ngoài cửa có hai tên lưu manh bị trói, rất có thể là đồng bọn của tên tiểu tặc.”

Một sai dịch hấp tấp chạy đến bẩm báo.

Dịch thừa lập tức vén áo, vội vàng ra xem.

Sau khi tra hỏi, quả nhiên là cùng một bọn, liền cho người áp giải cả ba, chất lên xe ngựa, ban đêm liền đưa đến nha môn.

Không bao lâu sau, Tống Cẩm và Tần Trì cũng nghe được đầu đuôi sự việc.

Tần Trì kẹp một khối than bỏ vào lò, ánh mắt nhìn đăm đăm vào ngọn lửa đang cháy trong đó, trầm giọng nói:

“Bọn đến ra tay chỉ là hạng chân chó, biết được chẳng bao nhiêu.”

Tống Cẩm khẽ chau mày:

“Ta nghĩ tốt nhất vẫn nên cho người đi dò xét quanh đây một lượt, xem có gì khác thường hay không. Cẩn thận vẫn hơn.”

Nàng cảm thấy chuyện này không đơn giản như lời khai của đám lưu manh.

So với lời của chúng, nàng càng tin vào phán đoán của Tống Hoài Vượng hơn.

Tần Trì không ngờ thê tử lại nhạy bén đến thế, khẽ mỉm cười:

“Ta đã cho ám vệ đi dò quanh rồi. Ta cũng cho rằng việc này không đơn giản. Ba tên lưu manh kia chỉ là tốt thí thôi. Nếu ta trúng độc lần này, thì ngày mai tin tức ‘một cử tử dự thi chết trong dịch trạm’ ắt sẽ truyền khắp nơi.”

Nói đến đây, khóe môi Tần Trì khẽ cong, nhưng nụ cười ấy lại lạnh đến rợn người.

Nghe vậy, trái tim Tống Cẩm chợt se lạnh.

Phải kết oán sâu đến mức nào, đối phương mới hận đến muốn hắn chết?

Giết không được thì cũng muốn đoạn tuyệt tiền đồ của hắn?

Tống Cẩm vô thức đưa hai bàn tay ra trên lò than, cảm nhận hơi ấm hừng hực, như thể chỉ có vậy mới khiến lòng mình dịu lại đôi chút.

“Ở Kinh thành, chàng từng đắc tội với ai sao?” – nàng dò hỏi.

Tần Trì khẽ cười, không tiếng:

“Ở chốn kinh thành ấy, không phải vì ngươi đắc tội với ai, mà là vì có kẻ muốn lấy mạng ngươi.

Nghĩ thử xem, Viên Thế Bằng, chỉ bởi ta học tốt, làm chướng mắt hắn, mà cũng dám ra tay hãm hại ta ba lần bảy lượt.”

“Chẳng lẽ… lại vì kỳ thi Hội mà đụng chạm đến kẻ nào đó?”

Tống Cẩm hỏi không phải không có lý.

Giới thế gia đại tộc, nếu có người đi thi, bề ngoài vẫn ra vẻ công bằng, nhưng thực tế, thư sinh nghèo hầu như đều phải nhường đường.

Trên đời này, người ta đều cầu công bằng, chỉ là —— công bằng phần lớn chỉ để cho thiên hạ nhìn mà thôi.

Từ xưa đến nay, hàn môn muốn xuất đầu lộ diện, khó vô cùng.

“Cốc, cốc.”

Có tiếng gõ cửa vang lên.

Tần Bát ở ngoài nói:

“Công tử, thuộc hạ có việc trọng yếu bẩm báo.”

Tần Trì đứng dậy ra mở cửa, rồi quay lại trong phòng.

Tần Bát bước theo sau, khẽ khép cửa lại, chắn cơn gió lạnh ngoài kia.

Chờ Tần Trì ngồi xuống, hắn lập tức bẩm:

“Vừa rồi ám vệ ở ngôi miếu hoang cách dịch trạm một dặm, bắt được một nhóm người. Trong đó có kẻ trông giống người hầu của nhà quyền quý…”

Sau một phen thẩm tra.

Mấu chốt chính là tên gia nô đó.

Là mẫu thân của Viên Thế Bằng sai người đến.

Nghe nói, trước khi Viên Thế Bằng bị lưu đày, đã gửi thư về nhà, trong thư có dặn dò mẫu thân hắn.

Mà người có thể nuôi dạy ra một kẻ như Viên Thế Bằng, hiển nhiên cũng chẳng phải người hiền lành.

Coi mạng người như cỏ rác.