Chưa đầy nửa canh giờ sau, Tống Cẩm đã thấy người Liễu gia mang lễ vật đến tạ lỗi, còn nói lô hàng trước kia họ đoạt đi coi như bồi thường.
Từ lời kẻ đưa lễ, nàng nghe ra hàm ý: Liễu gia đang lo nàng thật sự sẽ đi tìm Vương tuần phủ.
Tống Cẩm chỉ cười nhạt, sai người mang quà vào trong, ngay cả đống hàng hóa kia cũng không khách khí — thu trọn cả.
Ánh mắt nàng khẽ lóe:
“Lô hàng đó hiện còn ở bến chứ?”
“Vẫn còn.”
Hình Luân chỉ tay về phía một con thuyền hàng không xa, ngay cạnh thuyền Cát Xuyên,
“Ở trên chiếc đó, nghe nói là thuyền của Nhị gia Liễu gia.”
“Cho người mang hàng ấy lên thuyền của ta, tránh để lâu sinh chuyện.”
Tống Cẩm lập tức hạ lệnh.
Tên tâm phúc của Liễu gia đến đưa lễ, trong lòng khinh bỉ:
Quả nhiên là kẻ hám lợi, thấy bạc liền sáng mắt.
Việc bốc dỡ hàng hóa vốn chẳng khó, thuê phu khuân vác ở bến là xong.
Tống Cẩm vẫn giữ phong cách hào sảng thường ngày.
Giá thuê công bằng, tiền công trả ngay tại chỗ.
Nàng cũng không cố tình trả cao, chỉ nói: “Đêm nay tình hình đặc biệt, ta trả giá cao nhất theo lệ chợ.”
Thế là vừa hợp lý, vừa không phá quy củ bến cảng.
Hình Luân giám sát việc chuyển hàng, bẩm báo:
“Mấy chiếc hàng thuyền cập bến đều đã chất đầy, còn một ít vẫn chưa nhập khoang.”
Tống Cẩm chau mày:
“Vậy còn chờ gì nữa? Đổi thuyền khác mà chở, chút việc nhỏ cũng phải đợi ta nhắc sao?”
Rồi nàng quay sang Tần Nhất:
“Ngươi đi thay ta trông chừng, đừng để bọn phu khuân lại sinh lười. Nhất là lô hàng đó, phải trông cho kỹ.”
Dứt lời, nàng khẽ nháy mắt một cái.
Tần Nhất lập tức hiểu ý.
Hắn nhảy lên một chiếc thuyền hàng đã chất đầy, điều khiển nó rời bến, ra đến ngoài khơi hơn trăm trượng thì thả neo, rồi lại để một chiếc thuyền trống tiến vào vị trí cũ để tiếp tục chất hàng.
Chờ thuyền cập bến ổn định, đám phu lại bắt đầu khuân vác như thường.
Mọi việc diễn ra ngay dưới mí mắt Liễu gia.
Mà chiếc thuyền rời bến kia, Liễu gia đã tra xét qua rồi — thậm chí các thùng hàng trên đó cũng bị mở ra kiểm tra.
Xác nhận không có ai ẩn nấp, họ mới cho phép rời đi.
Tống Cẩm giữ thần sắc thản nhiên, đối với sự soi xét của Liễu gia, chẳng buồn để tâm.
Ban đầu, chuyện nàng ném người của Liễu gia xuống biển khiến họ oán giận, nhưng bây giờ lại chẳng thể nói gì thêm.
Thế là, ngay dưới ánh đèn của đối phương, Tần Nhất theo thuyền hàng rời bến, thoát khỏi vòng vây của Liễu gia, y như một màn ảo thuật.
Mọi việc trôi chảy đến mức không tưởng.
Ngay cả Tần Nhất cũng thấy như đang nằm mơ!
protected text
Bởi nếu họ tự ý làm thế, tất sẽ bị người khác nghi ngờ:
Tên gian có lý nào lại ẩn trên thuyền cách bờ mấy trăm trượng?
Lúc Tần Nhất trốn đến bến, trời vẫn chưa tối hẳn.
Vòng vây của Liễu gia chỉ giới hạn quanh cầu cảng, còn các thuyền ngoài khơi đều bị loại ra ngoài phạm vi tra xét.
Chính nhờ Liễu gia chủ e dè trước vị Vương tuần phủ mới nhậm chức, mà thuyền của Tống Cẩm mới được phép ra vào bến, tiếp tục chất hàng.
Kiểm tra đi kiểm tra lại, một người sống cũng chẳng thể ẩn được.
Tuy nhiên, Liễu gia chủ vẫn sai mật thám ngầm theo dõi mọi hành động của Tống Cẩm.
Tống Cẩm sớm đã biết, chỉ giả vờ như không hay.
Nàng liếc thoáng qua một chỗ trong khoang thuyền, rồi khẽ ra hiệu cho Hình Luân.
Hình Luân là người theo nàng lâu năm, hiểu rõ tâm ý chủ nhân, liền sắm vai tức giận, lớn tiếng nói:
“Đông gia, Liễu gia thật quá đáng! Sao người còn nhẫn nhịn với bọn họ? Niêm phong xong lại mở ra, trong thùng hàng không biết đã hỏng mất bao nhiêu rồi!”
Tống Cẩm cười cợt:
“Thân ngay chẳng sợ bóng nghiêng. Liễu gia muốn tra thì cứ để họ tra. Huống hồ họ vừa ném cho ta một đống của, ta còn chưa tiêu hóa xong. Nghĩ đến việc từ chối thôi, ta đã thấy… xót ruột rồi.”
Giọng nàng pha chút bỡn cợt, khiến người nghe vừa buồn cười vừa bực — rõ ràng là dáng điệu khiến người ta vừa ghét vừa phục!
Hình Luân cố nín cười, khẽ đáp:
“Phải rồi, Đông gia không nhắc thì ta còn chưa nghĩ tới. Lô hàng Cát Xuyên đó trị giá đến mấy vạn lượng bạc, bán ra chắc chắn còn lời thêm. Quả là hào phóng, vị Liễu gia chủ này!”
Tống Cẩm tươi cười, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Đúng thế, chuyện như vậy mà xảy ra thêm vài lần nữa thì tốt biết bao.”
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Hình Luân nhịn không được thấp giọng hỏi:
“Đông gia không sợ rắc rối sao?”
Tống Cẩm khoanh tay, thản nhiên nói:
“Có bạc cầm trong tay, rắc rối tính là gì? Chúng ta đi một chuyến hàng chẳng phải cũng vất vả vậy à?”
Bộ dạng “được lợi còn than ít” của nàng khiến những kẻ đang âm thầm theo dõi đều nghẹn lời.
Nghĩ kỹ lại, cũng phải thôi.
Một phen ồn ào mà thu được mấy vạn lượng bạc, ai mà chẳng muốn? Ngay cả bọn họ nghe cũng thấy ganh tị.
Tần Bát, Hình Luân cùng mấy người khác nhanh chóng đứng chắn trước mặt nàng, tạo thành một hàng phòng thủ.
Đúng lúc ấy, trong góc thuyền tối tăm nơi ánh đèn không soi tới, chỉ còn lờ mờ chút sáng, một bóng người thấp thoáng lướt qua, không chút do dự mà nhảy phắt qua lan can —
“Ùm!”
Tiếng nước bắn tung.
Đêm đen đặc, gió biển thốc mạnh.
Tống Cẩm lập tức chạy mấy bước tới mép thuyền, cúi đầu nhìn xuống.
Trên mặt nước, bóng người kia đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại vòng sóng lăn tăn — bầu không khí lập tức căng thẳng cực độ.
Nàng lớn tiếng quát:
“Người đâu! Mau gọi Liễu gia tới! Có kẻ trộm nhảy xuống biển rồi!”
“Liễu gia! Mau lại đây, bắt lấy kẻ gian!” – Hình Luân cũng gào to.
Những người trên thuyền đều trông thấy rõ — một kẻ mặc dạ hành y, che mặt, vừa từ boong nhảy xuống biển.
Tiếng động lập tức thu hút đám người Liễu gia ở bến gần đó.
Hàng loạt đèn cá được giơ cao, ánh sáng chiếu khắp mặt nước, mấy chiếc thuyền con lập tức lao tới.
Rất nhanh, có người kêu lên:
“Ở kia! Ở kia!”
Một trận lục soát rối rít, cuối cùng thật sự bắt được kẻ ấy.
Người nọ mặc dạ hành y, bị kéo lên bờ, còn chưa kịp mở miệng đã bị trói chặt.
Hắn định giải thích rằng mình là người của Liễu gia chủ, nhưng lưỡi cứ cứng lại, chẳng thốt nổi câu nào, đành mặc cho người ta bắt đi.
Tống Cẩm đứng trên boong, làm ra vẻ kinh hãi mà thở dài:
“Liễu gia quả thật lợi hại, nhanh như vậy đã tóm được kẻ gian. Chỉ là… kỳ lạ thay, sao tra xét bao nhiêu lần vẫn không phát hiện ra hắn nhỉ?
Chẳng lẽ trong Liễu gia có nội gián sao?”
Nàng nói vô tình, người nghe hữu ý.
Lời ấy truyền đến tai Liễu gia chủ, khiến ông ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Quả nhiên có nội gián!
Nếu không, những vật bị mất trong biệt viện ở Phúc Châu sao có thể lọt ra ngoài dễ thế?
Trên boong, Tống Cẩm từ xa đã mỉm cười, cất tiếng:
“Liễu gia chủ! Đa tạ các vị đã ra tay nhanh chóng, nếu để kẻ gian ẩn mãi trên thuyền, chỉ e ai nấy đều bất an.”
Giọng nàng uyển chuyển, lại khéo léo tán thưởng vài câu. Thái độ so với trước đó ôn hòa hơn nhiều.
Liễu gia chủ không nói gì, chỉ phất tay ra hiệu Tống Cẩm hạ ván thuyền.
Tống Cẩm quay sang quát nhẹ:
“Còn đờ ra đó làm gì? Mau hạ ván, không thấy Liễu gia chủ đang chờ sao?”
Hình Luân lập tức cúi đầu cười, đi gọi người hạ ván thuyền, cung kính mời Liễu gia chủ lên.
Liễu gia chủ dẫn theo mười mấy hộ vệ bước lên boong.
Tống Cẩm cười tươi:
“Liễu gia chủ không ngại thì mời cùng uống chén trà. Biết đâu lần tới ta qua lại, còn có cơ hội cùng ngài làm ăn.
Nghe nói Kiến Ninh có giống thông tâm bạch liên, danh tiếng đã lâu, bản công tử vẫn muốn mua ít mang về tặng người.”
Câu nói vừa mềm vừa cứng, nghe qua tưởng khách sáo, nhưng người hiểu thì biết — nàng đang mượn lời gợi ý, muốn chen chân vào việc buôn bạch liên.
Liễu gia chủ nghe liền hiểu ngay, trong lòng lạnh đi nửa phần.
Giống bạch liên ấy đang đúng mùa thu hoạch, mà thuyền của Tống Cẩm nếu theo đường Kiến Giang (tức Mân Giang) trở về, ắt sẽ đi ngang Phủ Kiến Ninh.
Còn nàng, có thể ung dung đứng đây mời trà, bởi nàng quá rõ — Tần Nhất, kẻ thực sự bị truy bắt, đã rời khỏi vòng vây từ lâu.
Cuộc “náo loạn” trên thuyền này, chính là mồi nhử, đánh lạc hướng toàn bộ ánh nhìn của Liễu gia.