Gấm Hải Đường Xuân

Chương 168: Lộ thân phận



“Tống nương tử thành ý như vậy, ta đây cũng chẳng tiện giấu diếm nữa.”

Giọng nói bên kia bình phong đột nhiên vang lên.

Tim Tống Cẩm lập tức nảy lên một nhịp.

Đợi thêm một lát, người phía sau bình phong vẫn không nói tiếp.

Tống Cẩm khi ấy mới ý thức trong phòng còn có người ngoài, bèn nói:

“Tiểu Lục Tử, ngươi ra ngoài chờ ta.”

“Vâng, đông gia.”

Tiểu Lục Tử rất nhanh liền lui ra ngoài.

Khi ấy, người sau bình phong mới mở miệng:

“Gần đây có tin truyền đến, nói rằng ở Kinh sư xuất hiện dược liệu Tống thị, hơn nữa còn trong Sinh Dược Khố của Thái Y Viện.”

“Thật sao?!”

Tống Cẩm nghe vậy liền bật dậy, xúc động không thôi.

protected text

Nhưng giờ phút này, chẳng hiểu sao lại buột miệng nói ra:

“Nguồn dược liệu vẫn chưa tra được rõ, ta đã sai người đi điều tra rồi.”

“Đa tạ các hạ.”

Tống Cẩm đã chờ đợi quá lâu, cuối cùng cũng đợi được một tia manh mối.

“Chỉ là, đã xác nhận những dược liệu ấy là mới được bào chế gần đây, chứ không phải tồn cũ chứ?”

“Là hàng mới.”

Khi Tần Trì nhận tin, hắn cũng lấy làm kinh ngạc.

“Những dược liệu mà nàng bán cho ta, tuyệt không thể xuất hiện ở Kinh sư. Đợi người của ta tra rõ, rồi hãy nói.”

Việc này, kỳ thực cũng không khó điều tra.

E rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có tin.

Sinh Dược Khố là bộ phận thuộc Thái Y Viện, chuyên phụ trách cung ứng dược liệu cho hoàng đế và người trong cung.

Nguồn dược liệu không rõ ràng, tuyệt đối không thể nhập kho.

Chỉ cần trong Thái Y Viện có người quen dò hỏi, sẽ dễ dàng tra được ngọn nguồn.

Tin tức ấy khiến Tống Cẩm tâm thần như lạc mất, đứng dậy cáo từ, bước ra khỏi sảnh khách mà vẫn chưa hoàn hồn.

“Đông gia?”

Bên ngoài, Tiểu Lục Tử thấy nàng đi ra, lập tức chạy lại.

Tống Cẩm ngước mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, mây trắng như gương, khẽ thở ra, ép cho nỗi xúc động trong lòng bình ổn trở lại, phất tay nói:

“Về thôi.”

“Dạ, ta đi lấy xe.”

Tiểu Lục Tử nhanh chân đi tìm tiểu nhị.

Chuồng ngựa của Phiêu Hương Lâu ở phía sau, phải đi vòng ra sau lấy xe ngựa.

Tống Cẩm không cần tiểu nhị dẫn đường, lần đến trước đã ghi nhớ lối đi, liền để tiểu nhị dẫn Tiểu Lục Tử đi, còn mình thì thong thả bước ra hành lang.

Nơi này là tửu lâu, lẽ ra không nên tĩnh lặng đến thế, nhưng vì giờ chẳng phải lúc dùng bữa, nên yên tĩnh cũng là điều dễ hiểu.

Rẽ qua một khúc hành lang, bỗng từ phía trước đi tới một thiếu niên mặc cẩm y, đầu cài hoa.

Sau lưng còn theo một tiểu tư.

Thoạt nhìn, đã biết là công tử nhà giàu.

Nam nhân cài hoa vốn chẳng thịnh hành ở Đại Hạ triều, đó là lối của tiền triều.

Thiếu niên kia đầu cài hoa, vốn nên tăng thêm vài phần phong lưu, song lại khiến hắn có vẻ ẻo lả, nực cười trong mắt Tống Cẩm.

Thiếu niên vừa trông thấy nàng, mắt sáng rực:

“Giai nhân?! Ôi chao, Phiêu Hương Lâu khi nào lại có mỹ nhân thế này? Ta muốn gọi nàng đến, cùng ta uống rượu!”

“Thiếu gia, đây là tửu lâu, không phải thanh lâu.” – Tiểu tư cuống quýt cản, gấp rút ngăn hắn tiến lên – “Lão gia dặn rồi, tháng này nếu ngài còn gây chuyện, sẽ đánh gãy chân ngài đó!”

“Tránh ra, hiếm khi gặp được mỹ nhân như vậy!”

Thiếu niên định bước lên.

Tống Cẩm đã dừng bước, khẽ nhíu mày, chẳng buồn để ý hắn, xoay người quay lại.

Hiện bên cạnh không có người, tránh đi vẫn là hơn.

Thấy mỹ nhân quay lưng bỏ đi, thiếu niên hoảng hốt định đuổi theo, nhưng tiểu tư đã vội ôm chặt lấy chân hắn:

“Thiếu gia, đây là Phiêu Hương Lâu, không phải thanh lâu đâu! Nếu ngài dám trêu chọc lương gia phụ nhân, sẽ bị đánh chết đó!”

“Phụ… phụ nhân?”

Thiếu niên ngẩn người.

Tiểu tư liền gật đầu liên tục:

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

“Phải đó! Nàng búi tóc kiểu phụ nhân, ngài không nhìn rõ sao?”

Thiếu niên định nhìn lại thì người đã đi khuất, chỉ còn in trong tâm trí bóng dáng yểu điệu thướt tha ấy.

Đáng tiếc thay!

“Nàng… đã có phu quân rồi ư?!”

Tống Cẩm thật không ngờ mình lại vòng trở lại nơi này. Khi quay đầu nhìn về hành lang phía sau, quả nhiên không có ai đuổi theo.

Đảo mắt nhìn quanh, nàng phát hiện mình lại quay về phòng khách ban nãy.

Cửa phòng vẫn mở, chưa hề khép lại.

Ngay lúc Tống Cẩm còn đang định hỏi xem có lối nào khác để ra ngoài, thì ở cửa phòng, có một người thản nhiên bước ra.

Khoảnh khắc ấy, Tống Cẩm sững sờ.

Người bước ra là Tần Trì, mà chính hắn cũng chết lặng tại chỗ.

Trong thoáng chốc, chỉ cảm thấy khí huyết dồn lên, đầu óc như choáng váng.

“Nương tử, giờ ta giải thích… còn kịp chăng?”

Tần Trì lúng túng đến nỗi gò má hơi đỏ.

Tống Cẩm từ cơn ngỡ ngàng hồi thần, lại liếc thấy trong tay hắn ôm chiếc hộp gỗ quen thuộc, liền mỉm cười nửa như giễu nửa như trách:

“Nếu chàng không bưng trong tay vật mà ta vừa dâng tặng, ta đảm bảo sẽ chẳng nghĩ gì đâu.”

Tần Trì chỉ đành cứng đầu mà bước lại gần nàng.

Sống đến mười tám năm, đây là lần đầu tiên hắn rơi vào tình huống dở khóc dở cười thế này.

Hắn cười gượng:

“Cái này… chẳng lẽ không thể là ta tiện tay giúp người khác mang sao?”

“Được, chàng nói sao cũng được.”

Tống Cẩm thuận miệng đáp, giọng thản nhiên mà nghe ra đầy ý trêu chọc.

Tần Trì biết mình có lỗi, trong lòng hơi chột dạ, nhưng mỗi bước tiến lại nàng, dáng vẻ lại càng thêm ung dung, nụ cười cũng trở nên tự nhiên.

Có vài phần bất đắc dĩ, mà cũng có vài phần chấp nhận.

Tâm tình biến chuyển ấy, người ngoài khó mà hiểu nổi, nhưng rõ ràng, vô cùng đặc sắc.

Tần Trì dừng lại trước mặt Tống Cẩm, nghiêm túc cúi mình hành lễ:

“Lúc đầu chưa quen thân, trong lòng có chút đề phòng, nên mới không nói rõ thân phận. Mong nương tử thứ lỗi.”

“Không sao, tướng công không cần xin lỗi.”

Tống Cẩm tuy ngoài miệng thản nhiên, song trong lòng vẫn rối bời, cần thêm chút thời gian để tiêu hóa hết chuyện này.

Nàng xoay người, giọng hơi cứng:

“Tiểu Lục Tử còn đang chờ ta ở cửa, ta đi trước đây.”

Dứt lời, người đã vội chạy đi mất.

Thoáng chốc quên bẵng việc vừa rồi còn đụng phải tên công tử phóng đãng kia, may mắn là lúc nàng trở ra, hành lang đã vắng lặng, không còn thấy bóng hai chủ tớ ấy.

Tống Cẩm chỉ cúi đầu bước đi, không hề nhận ra phía sau, có Tần Trì lặng lẽ theo cách một khoảng xa.

Khi nàng ra khỏi đại đường, vén rèm bước lên xe ngựa, đang định buông rèm xuống, thì một bàn tay lớn bỗng vén ngược lên, rồi Tần Trì cũng leo vào trong khoang.

“Nương tử, có thể cho ta đi nhờ một đoạn không?”

Hắn chẳng đợi Tống Cẩm đáp, đã tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, hai chân dài duỗi ra, trông như không biết đặt ở đâu cho phải.

Người đánh xe Tiểu Lục Tử vốn quen mặt Tần Trì, nên thấy hắn lên xe cũng chẳng dám ngăn.

Vả lại, dù muốn ngăn, e rằng cũng chẳng kịp — động tác của hắn nhanh như chớp.

Hai người lên xe, trước sau chỉ cách nhau một nhịp chân.

Tống Cẩm khẽ dặn Tiểu Lục Tử: “Đánh xe về thôi.”

Tiểu Lục Tử đáp một tiếng, giục ngựa cho xe lăn bánh.

Xe chạy chậm rãi trên con phố đông người.

Trong khoang xe, không khí có phần ngượng ngập.

Tống Cẩm chẳng biết nên nói gì, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ.

Năm xưa gặp nhau ở Thuận An Thư Phố, hai người vốn chẳng thân quen, nàng cũng chưa từng thật lòng mở dạ với hắn, nên không thể trách hắn giấu thân phận.

Chỉ cần trong lòng không có ý hại người, thế là đủ.

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Tống Cẩm cảm giác bàn tay trái bị Tần Trì nắm lấy, rồi mười ngón đan chặt vào nhau.

Tống Cẩm ngẩng đầu nhìn hắn.

Chỉ thấy khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ, nét trầm ổn thong dong, như thể việc hắn vừa làm chẳng có gì đáng kể.

Tựa hồ nắm tay nàng, là chuyện vốn nên như thế.