“Nhưng sắc mặt ngươi lại chẳng giống lời ngươi nói.”
Tống Cẩm không biết Tần Minh Tùng đã nói gì với con ngốc này, nhưng người như Tống Tú mà có thể bình yên thế kia, ắt hẳn có chuyện không ổn. “Nói xem nào, sao lại cao hứng đến mức thê thiếp đồng lạc thế?”
— Thê thiếp đồng lạc cái quỷ gì chứ!
Tống Tú suýt nữa mất kiểm soát, nghiến răng bật thốt: “Là ngươi cố ý phải không?”
“Cố ý cái gì?”
“Cố ý dùng Bạch Thúy Vi để chọc tức ta! Ta sớm nên biết ngươi đâu có lòng tốt!” — Nàng ta vẫn như cũ, quen dùng ác ý để đo lòng người khác.
Tống Cẩm bình thản, mỉm cười nhẹ: “Ngươi đoán không sai, đúng là ta cố ý.”
Nói rồi, ánh mắt nàng lướt qua Tống Tú, cẩn thận quan sát — kẻ ngốc này so với trước Tết còn sáng rỡ hơn, khí sắc tốt đến lạ.
Hóa ra sống cũng khá ổn đấy chứ.
Tống Cẩm nhẹ giọng: “Ngươi thật khiến ta ngạc nhiên, vậy mà có thể thật lòng chấp nhận Bạch Thúy Vi. Trước kia chẳng phải chính ngươi từng nói, Tần Minh Tùng chỉ là con nhà nông, cưới ngươi là phúc của hắn, còn dám mơ hưởng phúc tề nhân ư?”
Nghe xong, Tống Tú thoáng lúng túng.
Mấy lời tô vẽ bản thân, ai mà chẳng nói được vài câu. Thực tế, nàng hiểu rất rõ — giữa thương hộ và sĩ tử, địa vị khác nhau một trời một vực.
Tần Minh Tùng là chỗ dựa duy nhất của nàng sau này. Nghĩ đến mấy ngày nay hắn đối xử dịu dàng, ân cần bao nhiêu, lòng nàng lại dâng lên chút kiêu hãnh.
“Phu quân ta đã hứa, từ nay chẳng ai được vượt qua vị trí chính thê của ta. Ngay cả Bạch Thúy Vi — con gái nhà danh môn kia — cũng phải khúm núm dưới trướng ta. Nàng còn tặng ta một bộ trang sức quý giá, lần sau ta mang ra cho tỷ xem.”
Giọng điệu khoe khoang ấy, chỉ nghe thôi cũng biết Tống Tú vô cùng đắc ý.
“Giận gì chứ? Trước không nạp, sau cũng sẽ nạp thôi. Nam nhân làm quan, ai chẳng có vài phòng thiếp? Ta chỉ cần sống thoải mái là được.”
Tống Tú nói lời này rất tự nhiên, không chút gượng ép.
Tống Cẩm thầm nghĩ — quả nhiên, Tần Minh Tùng không đơn giản, có thể dỗ cho kẻ này ngoan ngoãn đến vậy.
Mặt khác, điều đó cũng chứng minh Tống Tú với hắn tuy có tình, nhưng chẳng sâu.
Thời này, nữ nhân chấp nhận chồng có thiếp là điều thường. Một đời một đôi hiếm lắm, chỉ thấy ở những nhà dân thường.
Còn Tống Tú, chính là loại phụ nữ “bình thường” ấy — thậm chí là điển hình.
Tống Cẩm chợt nghĩ tới chính mình.
Thân phận của Tần Trì sau này chỉ e còn cao hơn Tần Minh Tùng, một ngày nào đó, có lẽ nàng cũng phải tự tay sắp xếp chuyện nạp thiếp cho phu quân.
Ý nghĩ ấy khiến lòng nàng khẽ se lại.
Nhưng đó là lẽ thường trong thiên hạ.
Là thê, nàng chẳng thể ngăn, càng không thể nói. Bằng không sẽ bị coi là ghen tuông, phạm “thất xuất chi điều”.
Nữ nhân không thể phản kháng gông xiềng mà thế đạo đặt lên vai họ — điều duy nhất họ có thể làm, là giữ vững trái tim mình.
Chỉ cần giữ được tâm, gặp chuyện mới có thể ung dung, không thiên lệch, không bị cuốn theo.
“Tỷ à, có phải cha lén để lại cho tỷ người hầu và tiền bạc không?”
Câu hỏi đột ngột của Tống Tú kéo Tống Cẩm trở về thực tại.
“Ngươi nghe ai nói vậy? Cha ta để lại người cho ta?”
“Phu quân ta nói.”
Thì ra điều duy nhất nàng ta bận lòng là chuyện ấy. Tần Minh Tùng bảo với nàng rằng chắc chắn phụ mẫu đã để lại cho Tống Cẩm một phần bạc và người hầu riêng, vậy mà nàng chẳng hay biết, nên mới thấy bất bình.
“Quả nhiên, phụ thân thiên vị tỷ tỷ.” — Tống Tú thở dài, trong giọng mang theo ghen tị không thể che giấu.
Tống Tú liếc xéo nhìn Tống Cẩm, ánh bất bình tràn khỏi đáy mắt: “Cha chỉ cho ta một ít bạc lẻ, ngoài ra chẳng có gì, đến một bà tử hay nha hoàn đắc lực cũng không có.”
Càng nói càng thấy tức.
Ngược lại, Tống Cẩm lại cảm thấy buồn cười: “Thì ra chỉ vì thế mà lại oán ta sao?”
“Không oán tỷ thì oán ai? Mọi thứ tốt đều về tay tỷ, còn ta chỉ nhặt lại thứ tỷ không cần.” — Tống Tú trừng mắt nhìn, giọng nghẹn lại vì giận.
Dịch và biên tập bởi Rừng Truyện!!!
Tống Cẩm nhướng mày, môi nở nụ cười nhạt: “Một thứ nữ mà thôi, ai cho ngươi cái mặt đó?”
Ánh nhìn lạnh nhạt ấy như lưỡi dao mỏng, khí thế từ nàng tỏa ra khiến Tống Tú thoáng chấn động, tim đập loạn vài nhịp.
Thật là Tần Minh Tùng đáng ghét — một nam nhân mà thích đi xúi bẩy đàn bà đối đầu.
Hiện giờ những gì Tống Cẩm có được, đều là nàng tự mình gây dựng, chẳng dính dáng gì đến Tống gia.
Nhưng Tống Tú lại càng tin chắc rằng phụ thân đã để lại người và tiền cho Tống Cẩm, bằng không làm sao nàng giám sát được Tần Minh Tùng, biết cả việc hắn lén làm hôn thư?
Chỉ là, ăn thiệt vài lần, nàng ta cũng học khôn hơn chút.
Mắt Tống Tú đảo nhẹ, khẽ hừ: “Tỷ còn vênh váo cái gì? Cái nhà này nhờ phu quân ta mới được đổi vận. Không có hắn, tỷ cũng chỉ là thê tử của một tú tài bệnh tật, một nông phụ mà thôi.”
Khá lắm!
Coi như nàng ta hoàn toàn phủ nhận luôn cả Tần Trì.
Trong mắt Tống Tú, một kẻ ốm yếu như hắn thì sống được bao lâu? Còn nói chi đến tiền đồ.
Tống Cẩm cười lạnh: “Sao thế? Không muốn để ta hưởng ké, thì ngươi thử phân gia xem?”
Câu nói ấy nhẹ nhàng, mà lại khiến Tống Tú tức đến run cả người.
Nàng ta biết rõ Tần Minh Tùng sẽ không bao giờ cho phân gia, thế nên lời này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt.
Cuối cùng Tống Tú nghiến răng, hậm hực quay người bỏ đi.
Vừa bước vào sân, đã thấy lão Lưu thị ngồi trước hiên, mặt mày lạnh như tiền.
Tống Tú lập tức đổi giọng, mềm mỏng bước đến:
“Nương, con vừa nói chuyện với tỷ tỷ con, nương biết không, nàng ta kiêu ngạo đến mức nào không? Nhà này vốn nhờ phu quân con mà đổi vận, vậy mà nàng ta lại dám châm chọc con! Chẳng phải là đang cười nhạo phu quân sao?”
Lão Lưu thị nửa nhấc mí mắt: “Thế ngươi muốn nói gì? Muốn ta ra mặt trị con tỷ tỷ đó của ngươi à?”
Tống Tú giả vờ xua tay: “Đâu có, con nào dám. Chỉ là thấy kẻ khác trắng trợn hưởng phúc từ phu quân con mà không biết cảm ơn, lòng con khó chịu. Con cũng lo cho phu quân — chẳng lẽ sau này còn phải nuôi cả nhà họ nữa sao?”
Từ đầu đến cuối, trong đầu nàng ta chỉ có một ý: trước khi phu quân thi đỗ, phải chia nhà ra đã.
Phải cắt đứt Tống Cẩm khỏi lợi ích của đại phòng.
Nói đoạn, nàng ta lại thêm dầu vào lửa:
“Nương biết không, tỷ tỷ con còn nói với con thế này — ‘Ngươi có bản lĩnh thì đi phân gia đi’. Hừ! Nàng ta chính là chắc mẩm sẽ không có ngày đó, nên mới dám nói năng ngạo mạn như vậy. Thật là giận chết ta rồi!”
Lão Lưu thị nghi hoặc nhìn nàng: “Lời ngươi nói, ta chẳng tin được đâu.”
protected text
Tống Tú tức điên vì bà ta không hiểu ý, song ngoài miệng vẫn cố giữ giọng mềm mại: “Nếu nương chịu chia nhà, con sẽ cho nương số này.”
Nói xong, nàng giơ lên một ngón tay.
“Ngươi chẳng phải nói đã hết tiền sao?”
Trong mắt lão Lưu thị chợt lóe lên tia tham lam.
Lần trước, một ngàn lượng Tống Tú đưa, sớm đã bị Tần lão đầu thu cả. Nay Tần Minh Tùng lên kinh, lại vét sạch bạc trong nhà, khiến bà ta chẳng còn gì.
Tống Tú không đáp, chỉ nói:
“Nương đồng ý hay không thì nói một tiếng. Con cũng là vì phu quân, nhân lúc chàng vắng nhà mà chia, sau này ai dám nói gì? Chẳng liên lụy đến danh tiếng của chàng, lại còn là chuyện tốt cho phu quân nữa.”
Một tràng lời ngon ngọt, nói đến nỗi lão Lưu thị bắt đầu dao động.
Nhưng bà vẫn chần chừ: “Ông già ấy chắc chắn sẽ không chịu đâu.”
“Vậy thì phải xem nương thuyết phục thế nào rồi.” — Tống Tú khẽ mỉm cười, lời ngọt như rót mật, nhưng trong mắt lại lấp lóe tham vọng.
Nàng biết rõ, chỉ cần nhử mồi một ngàn lượng bạc, bà già keo kiệt kia nhất định sẽ cắn câu.