Gả Ngọc Lang

Chương 84



Khi còn ở Trường An, Thẩm Xuân đã phải trải qua nhiều thăng trầm, vô tình nàng đã trở thành một người hiểu biết thế sự. Nàng không hề để ý đến trò hề của Chu Nghĩa Minh, sau khi trở về nàng vẫn ăn uống như thường lệ.

Sau khi ăn uống no nê, người ta đã giao gạch nàng mua đến, nàng dùng cát, vôi và bột gạo nếp để làm thành một chậu bùn.

Hai người họ sống cạnh nhau, Tạ Ngọc nhận thấy động tĩnh ở phía nàng nên lại hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Thẩm Xuân bận rộn trả lời: “Đang xây chuồng gà.” Nàng liếc nhìn vào sân lần nữa rồi nói: “Trong vài ngày nữa, khi ta rảnh rỗi, ta sẽ trồng một luống rau trong sân.”

Từng chữ nàng nói Tạ Ngọc đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì hắn lại không hiểu ý nàng là gì. Ngập ngừng nói: “Đây là nơi người sống...”

Thẩm Xuân không muốn nói chuyện nhiều thêm với hắn. Nàng cong môi đáp: “Ở thị trấn đắt đỏ. Xây chuồng gà để nuôi gà, ít nhất cũng tiết kiệm được tiền mua gà và trứng. Nếu trồng thêm một luống rau, còn có thể tiết kiệm được tiền mua rau nữa.”

Nàng thở dài đầy tiếc nuối nói: “Nếu nơi này không quá nhỏ, ta còn muốn nuôi thêm vài con lợn.”

Tạ Ngọc nhíu mày không đồng ý: “Quá bẩn, con người sao có thể ở chung chỗ với gia súc, gia cầm chứ?” Hắn nói với vẻ không đồng tình: “Tốt hơn là ngươi nên suy nghĩ lại đi.”

Thẩm Xuân chắc chắn người này rất giống Tạ Ngọc.

Nàng không thể chịu được bộ dáng giả tạo này. Mặc dù không dám bắt nạt Tạ Ngọc nhưng đối với thường la xuân này vẫn dám nói vài câu, hừ một tiếng: “Ngài thấy bẩn thỉu lộn xộn sao? Nếu ta nói cho ngài biết, rau mà ngài ăn đều được bón bằng phân chuồng, ngài không phải sẽ muốn nhảy sông tự vẫn luôn sao?”

Sau khi nghe nàng nói vậy, Tạ Ngọc như bị hút hết linh hồn, chỉ còn lại một cái xác rỗng.

Khi ở Tạ gia, Tạ Ngọc không cho nàng ăn cái này, uống cái kia. Ngay cả việc ăn một miếng tai heo cũng sẽ khiến hắn phải thuyết giảng cho nàng nghe một bài dài, khiến nàng phải run rẩy sợ hãi. Nàng đã muốn nói những lời này với Tạ Ngọc từ rất lâu rồi, nhưng nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, có lẽ cả đời này nàng cũng sẽ không bao giờ gặp Tạ Ngọc nữa, vậy nên nếu có người thay thế để nàng chút giận lên cũng tốt.

Thẩm Xuân đang trong tâm trạng tốt, vừa làm việc vừa ngân nga một bài hát.

Một lúc sau, Tạ Ngọc mới tỉnh lại sau cơn sốc dữ dội. Hắn lại cúi xuống thở dài nhẹ nhõm: “Thôi bỏ đi, để ta giúp ngươi.”

Nếu hắn đã quyết định muốn hiểu Thẩm Xuân thì nên bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt thường ngày như thế này.

Hắn cầm lên một viên gạch màu xanh, bôi một lớp lên bề mặt viên gạch: “Làm như thế này có đúng không?”

Hôm qua, vị đồng tri này vẫn còn tỏ ra cao ngạo, nhưng hôm nay đột nhiên lại thay đổi tính cách. Thẩm Xuân vẫn có chút không thoải mái. Nàng nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Cho ít bùn vào rồi xây thế này đi.”

Phải nói rằng, bộ óc của vị đồng tri này quả thực không thể coi thường. Hắn thậm trí có thể xây dựng một chuồng gà rất tốt một cách nhanh chóng. Hai người đã xây xong chuồng gà trong vòng nửa canh giờ. Thẩm Xuân bỏ mười mấy con gà mới mua vào, vỗ tay vui vẻ: “Bây giờ chúng ta không phải lo lắng về việc không có gà để ăn trong nhiều tháng tới nữa.”

Nàng cũng thấy thường la xuân thuận mắt hơn. Nàng vốn nghĩ hắn là người lười biếng, không biết phân biệt các loại ngũ cốc, nhưng không ngờ hắn lại làm việc rất giỏi.

Tạ Ngọc toàn thân dính đầy bùn, ngay cả trong kẽ móng tay. Hắn mắc phải chứng sạch sẽ, sợ bẩn, cảm thấy khó chịu đến  mức muốn lột bỏ một lớp da này.

Ánh mắt hắn hơi đảo qua, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của nàng, khóe môi hắn vô thức cong lên, mọi cảm giác khó chịu trong người đều biến mất. Hắn còn nói thêm: “Nếu thật sự muốn xây chuồng lợn...’

Hắn nói xong thì mới phản ứng lại, có chút miễn cưỡng nói: “Cũng không phải là không thể.”

Thẩm Xuân lắc đầu: “Thôi bỏ đi, chỗ này không đủ.’

Tạ Ngọc thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Thẩm Xuân lúc này cảm thấy rất thích hắn, không khỏi khen ngợi: “Tuy ngài cũng là quan, nhưng làm việc đồng áng lại rất có năng lực, hơn hẳn người kia.”

Tạ Ngọc quay đầu nhìn nàng: “Người kia? Ý nói là phu quân đã mất của ngươi sao?” hắn vừa nói vừa nhấn mạnh vào từ “mất”.

Hắn nhẹ nhàng hỏi nàng: “Hắn có đối xử tệ với ngươi không?”

Thẩm Xuân suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Không hẳn là tệ, nhưng huynh ấy đối xử với ta cũng giống như đối xử với người ngoài vậy. Trong lòng huynh ấy mọi thứ đều quan trọng hơn ta. Bọn ta không có nhiều điều để nói khi ở bên nhau. Huynh ấy là một người đàn ông rất tài giỏi, có gia cảnh tốt, còn ta là một nữ nhân quê mùa. Bây giờ ta gần như không thể viết được. Huynh ấy nghĩ rằng ta không hiểu huynh ấy vậy nên không muốn nói với ta bất cứ điều gì. Ta muốn kể cho huynh ấy nghe về chuyện của mình, nhưng huynh ấy không có thời gian để lắng nghe ta.”

Nàng cười khổ: “Sau đó, ta với huynh ấy hào ly, huynh ấy cũng đã đuổi theo ta một thời gian. Có lẽ huynh ấy nghĩ rằng những người khác không có thời gian để làm phiền ta. Ta đã chăm sóc huynh ấy rất tốt.”

Tạ Ngọc không chút suy nghĩ đáp trả: “Ta... hắn ta chưa bao giờ nghĩ ngươi như vậy!’

Thẩm Xuân đang nghĩ đến chuyện khác, nghe vậy thì sửng sốt: “Cái gì cơ?”

Tạ Ngọc quay đi như muốn che giấu gì đó: “Không có gì.” Hắn dừng lại: “Có lẽ hắn ta không như em nghĩ đâu.”

Thẩm Xuân cong môi, lại nhìn hắn với vẻ không vui: “Nam nhân các người lúc nào cũng nói thay nam nhân.”

Tạ Ngọc: “..’

Kế Châu nằm gần biên giới, khí hậu lạnh thấu xương. Trời bắt đầu trở lạnh vào tháng 8. Sau khi rửa sạch bùn bằng nước, mu bàn tay của Thẩm Xuân hơi đỏ và ngứa. Nàng không khỏi gãi chúng vài lần.

Tạ Ngọc không nghĩ ngợi mà hỏi: “Bệnh tê cóng tái phát sao?”

Hắn hỏi một cách tự nhiên như thể hai người đã quen biết từ rất lâu rồi, Thẩm Xuân vô thức gật đầu.

Tạ Ngọc lấy miếng mỡ cừu trong nhà ra nới: “Dùng cái này đi.”

Không đợi Thẩm Xuân phản ứng, hắn nhẹ nhàng nhấc tay nàng lên, dùng đầu ngón tay lấy một ít mỡ cừu, cẩn thận bôi vào khớp tay phải của cô.

Bây giờ thời tiết lạnh, mỡ cừu rất khó tan, vì vậy, hắn cầm lấy tay nàng bao trong lòng bàn tay hắn, thổi vài hơi khí ấm áp vào.

Khi tiếp xúc với nhiệt, mỡ cừu tan chảy nhanh chóng, thấm từ từ vào da, nhanh chóng làm dịu cơn ngứa.

Hơi nóng bốc lên từ đầu ngón tay nàng, khiến toàn thân nàng mềm nhũn.

Thẩm Xuân ngẩn người. 

Sau khi hắn giúp nàng thoa xong, nàng vội vàng rụt tay lại: “Ngài, ngài làm gì vậy!”

Chỉ đến lúc này, Tạ Ngọc mới nhận ra hành vi của mình khiếm nhã đến mức nào. Bản thân hắn không phải là người giỏi che giấu, ngụy trang. Hắn vẫn có thể bình tĩnh khi đối mặt với sát thủ, nhưng lại thật khó để hắn che giấu sự lo lắng của mình dành cho người mà hắn quan tâm.

Hắn thản nhiên nói: “Ta thấy tay ngươi bị tê cóng rồi, để ta giúp ngươi thoa thuốc.”

“Không, đợi một chút.” Thẩm Xuân hoàn toàn bối rối. Nàng chống nạnh mắng hắn: “Ngài là một học giả mà lại không biết đạo lý nam nữ không được gần gũi nhau, thật là quá đáng!”

Tạ Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng, ý tứ sâu xa nói: “Thê tử của ta bỏ trốn, phu quân của ngươi qua đời, hiện tại chúng ta đều là độc thân, như vậy cũng không quá vô lễ chứ.”

Đôi mắt hắn mở to đầy thẳng thắn, như thể hắn quyết tâm muốn chinh phục nàng.

Quả thực là như vậy.

Hắn đã đi hàng ngàn dặm để đến đây, cải trang, ẩn náu tất cả chỉ vì một mục đích này.

Vì đã nhìn thấu ý đồ của hắn nên Tạ Ngọc không còn che giấu ham muốn của mình đối với nàng nữa.

Hắn trải mỡ cừu trong lòng bàn tay, thậm chí còn hỏi: “Bàn tay của ngươi vẫn còn một chỗ chưa được thoa thuốc, ngươi có muốn ta giúp không?”

Thẩm Xuân nghĩ đến hành vi kỳ lạ của hắn vài ngày trước, trong đầu nàng chợt nảy ra một ý nghĩ – chẳng lẽ vị thường đại nhân này đã để mắt tới nàng sao?

Nàng hoảng sợ lùi lại vài bước, không chút do dự nói: “Cất thuốc sang một bên.”

Nhìn thấy tâm trí nàng vì hắn mà bối rối, Tạ Ngọc nhếch khóe môi.

Hắn không tiến lại gần mà chỉ thản nhiên đặt mỡ cừu bên bức tường gạch xanh mới xây, gật nhẹ đầu với nàng rồi quay trở vào trong nhà.

Khi hắn đi vào, toàn thân Thẩm Xuân hoàn toàn thả lòng, không nhìn được mà lau mồ hôi trên trán.

Ngoài ra, tuổi tác của hai người không hợp nhau. Nàng nhìn thương la xuân như thể hắn là người cách xa nàng của một thế hệ. Hơn nữa, tính cách của hắn rất giống với Tạ Ngọc. Thẩm Xuân cảm thấy thực sự đã quá đủ rồi.

Chưa kể hai người chỉ mới quen nhau có vài ngày mà hắn lại cư xử mơ hồ như vậy. Đây không phải chỉ là hắn thèm muốn nữ nhân sao?!

Nàng rất buồn. Nếu không phải bị tiền làm cho mù quáng, làm sao nàng có thể dễ dàng tin tưởng thường la xuân như vậy? Nàng chính là đang tự chuốc lấy rắc rối!

Bây giờ hợp đồng đã được ký và đóng dấu chính thức, nàng không có cách nào khác hủy bỏ hợp đồng với nam nhân này.

Không, không, nàng phải tìm cách để ngăn chặn hắn khỏi những suy nghĩ này một lần và mãi mãi!

Hôm nay là ngày mùng 5 Tết Nguyên Đán, là ngày phòng khám đóng cửa, nhưng Chu lão phu nhân đã cử người truyền lời yêu cầu Thẩm Xuân tới.

Vừa nhìn thấy Thẩm Xuân, bà ấy liền mỉm cười: “Ngoan, lại đây.”

Vì Thẩm Xuân đã có phu quân nên bà ấy cũng không hồi hộp mà hỏi thẳng: “Phu quân của  con đã mất một thời gian rồi, ta thấy con sống một mình rất khó khăn. Con đã bao giờ nghĩ đến chuyện lập gia đình chưa?”

Thẩm Xuân sửng sốt: “Chu lão phu nhân, ý của người là gì?’

Chu lão phu nhân cười nói: “Trong gia tộc ta có một đứa trẻ mấy năm nay bận rộn với khoa cử, năm nay hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, vẫn chưa có thê tử. Tỷ tỷ ta rất sốt ruột, liền nhờ ta làm bà mối.”

Bà ấy nói: “Đứa trẻ ấy anh tú hiền lành, có ba cửa tiệm và vài mẫu đất mỏng. Gia đình người ta cũng được coi là khá giả, cuộc sống có kẻ hầu người hạ. Thật đáng tiếc tài năng của hắn ta có hạn. Sau nhiều năm thi cử, hắn ta đỗ kỳ thi sĩ, nhưng đối với quận chúng ta thì cũng đủ rồi. Hắn ta là con trai suy nhất trong gia đình, tất cả những gia sản của gia đình sau này sẽ là của hắn ta. con có ngoại hình nổi bật, tài năng tốt, trong tay cũng có một số của cải. Nếu con đồng ý, ta có thể giúp con giới thiệu. Con nghĩ sao?”

Trời ơi, gần đây nàng đã đắc tội với vị thần nào sao? Tại sao lại có vận đào hoa lộn xộn thế này!

Thẩm Xuân sửng sốt, Chu lão phu nhân lại ám chỉ thêm: “Sư huynh của con thoạt nhìn có vẻ là đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng hai năm trở lại đây, đầu óc ngày càng hẹp hòi. Không có tài giỏi cũng như nhân hậu như con. Nhưng dù sao, con cũng không phải là người họ Chu. Nếu sư phu con để con kế thừa chức tước của ông ấy, ông ấy sẽ khó mà giải thích với gia tộc.”

Lúc này Thẩm Xuân mới hiểu ý của bà ấy, ý của Chu lão phu nhân chính là nếu nàng trở thành con dâu của Chu gia, trở thành người của Chu gia thì những vấn đề này sẽ tự nhiên biến mất, nàng có thể hợp tình hợp lý mà kế thừa chức vị chủ gia của Chu gia.

Những điều kiện quá hào phóng, vừa có phu quân lại vừa có của cải khiến mắt Thẩm Xuân mở lớn.

Nhưng thực ra nàng không có ý định kiếm phu quân lúc này. Nàng do dự một lát rồi định từ chối thì đột hiện có điều ý đó hiện ra trong đầu nàng.

Nếu Cu gia là một gia đình giàu có ở Lương Câu trấn, Chu thái y là một thái y thiên tài nổi tiếng. Như câu tục ngữ đã nói, ngay cả một con rồng mạnh mẽ cũng không thể đánh bại được con rắn địa phương. Thường la xuân chỉ là một quan viên lục phẩm, không thể không nể mặt nhà họ Chu. Trước hết, nàng có thể lợi dụng danh tiếng Chu gia để loại bỏ người đàn ông này.

Lão gia và lão phu nhân rất yêu thương nàng sẽ không vì điều này mà trách nàng.

Nàng không nói rõ ý muốn, chỉ mơ hồ hỏi: “Chu lão phu nhân, con có thể gặp người đó trước được không?”

Chu lão phu nhân cười nói: “Đương nhiên rồi. Con phải lựa chọn cẩn thận, chọn thứ hợp với lòng mình.”

Chu gia là gia tộc lớn có hàng ngàn thành viên. Sau khi sàng lọc, có hàng chục người đủ tuổi kết hôn. Sẽ có ai đó mà Thẩm Xuân thích. Đến lúc đó, họ sẽ xếp hàng và để Thẩm Xuân tự do lựa chọn. Bất cứ ai được nàng chọn, họ sẽ nhận anh ta làm con nuôi.

Nói xong, bà ấy giữ Thẩm Xuân lại nhà ăn cơm. Hai người trò chuyện mối lúc đến khi trời tối, bà ấy mới không nỡ mà để Thẩm Xuân ra về.

Con hẻm nơi Thẩm Xuân sống có phần tối tăm. Nàng quấn cawhtj chiếc áo choàng quanh người rồi cúi đầu bước vào con hẻm.

Khi đang đi, nàng đột nhiên nhìn thấy một ngọn đèn sáng ở cửa nhà mình. Từ xa soi sáng con đường phía trước cho nàng.

Thẩm Xuân bối rối bước về phía trước thì thấy thường la xuân đang cầm đèn lồng trên tay. Hắn ta đang đứng trong cơn gió lạnh, quần áo của hắn sột soạt trong gió.

Hắn ta hỏi nàng: “ Về rồi à?

Thẩm Xuân hỏi lại: “Ngài đang đợi ta à? “

Tạ Ngọc không trả lời mà chỉ gật nhẹ đầu. 

Có điều gì đó chạm đến trái tim của Thẩm Xuân, khiến nàng hơi choáng váng.

Hắn lại hỏi: “Ngươi đã làm gì?”

Nàng tỉnh táo lại, quyết định cắt đứt mối quan hệ rắc rối này: “Phu nhân của sư phụ ta đã giới thiệu cho ta một người.”

Nàng thành tâm nói: “Thường thúc, ngài đối với ta tốt như vậy, sau khi ta kết hôn, ta và phu quân sẽ hiếu kính với thúc.”