Gả Ngọc Lang

Chương 76



Người này cũng không nói chuyện, hai mắt quan sát nàng một lát, xác nhận nàng không có vấn đề gì thì ánh mắt mới hơi nới lỏng.

Thẩm Xuân lại bị hắn ta nhìn đến trong lòng sợ hãi: "Vị quân, quân gia. . ."

Nàng còn chưa nói xong, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng binh khí đụng vào nhau ồn ào, có tràng tiếng nói dường như xuyên vân phá vụ, lại hò hét ầm ĩ một tràng tạp âm: "Đây là nơi nào? Tìm kiếm cho ta!"

ma ma Ngoài cửa cười làm lành nói: "Đại nhân, đây là nơi quân gia dùng để giải tỏa tâm trạng, ở đây đều là cô nương cùng nha hoàn, ở đâu ra đào phạm. . ."

bà ta còn chưa có nói xong, liền có giọng điệu chửi mắng, miệng nói: 'Tạ Ngọc sẽ không tới nơi này chứ?' .

Hắn ta do dự một lát, để cho an toàn, còn là nói: "Trước lục soát một lần rồi nói."

Cửa phòng từng gian một bị đá văng, rất nhanh liền truyền tới tiếng nam tử mắng chửi cùng tiếng thét chói tai của nữ tử.

Người này có chút nhíu lông mày, chợt ôm ngang Thẩm Xuân lên, đặt ở phía sau giường gỗ.

Thẩm Xuân bị một chuỗi biến cố dọa sợ ngây người, còn không có kịp phản ứng, đã cảm thấy thân thể trầm xuống, nàng không chút do dự rút cây trâm trong tóc đã tẩm thuốc mê ra hướng vào gáy hắn ta hung hăng đâm tới.

Hắn ta lại không né tránh, ngược lại nghiêng hạ người nói bên tai nàng: "Là ta."

cổ tay Thẩm Xuân rung lên, không dám tin nói: "Tạ Ngọc?"

Tạ Ngọc đưa tay lấy mặt nạ xuống, lộ ra tấm khuôn mặt quen thuộc.

"làm sao huynh lại ở chỗ này?" đầu óc Thẩm Xuân oang oang: " Đám người bên ngoài truy đuổi huynh là. . ."

Tạ Ngọc bình tĩnh nhìn nàng: "Là Tạ Vô Kỵ."

Hắn mấy ngày nay là luôn ẩn thân tại quân doanh này, đêm qua cướp thợ thủ công Ngô đi, Tạ Vô Kỵ một đường truy kích đến đây, hắn vốn là có thể kịp thời thoát ra, trực tiếp rời đi tới đường sông đông, nhưng hắn lại thấy Thẩm Xuân bị mấy người Đột Quyết dẫn tới nơi này, hắn liền để Trường Lạc mang theo thợ thủ công Ngô đi trước, mình ở lại đưa Thẩm Xuân đi, không nghĩ tới Tạ Vô Kỵ nhanh như vậy liền đuổi tới.

Thẩm Xuân quả thực bối rối.

Đầu tiên là Tạ Vô Kỵ lừa nàng chuyện tày trời, nàng vì cứu Ngô A Song bị Ca Thư Kia Sắc bắt được, hiện tại Tạ Ngọc không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện, phía sau còn có Tạ Vô Kỵ đuổi theo.

Nàng bị Tạ Ngọc đè ở dưới thân, Tạ Vô Kỵ ngay tại bên ngoài. . .

Cái này toàn chuyện lộn xộn gì vậy!

Nàng muốn nhanh chóng đưa ra quyết định.

nhưng Tạ Ngọc không cho nàng nhiều thời gian suy nghĩ, hắn hơi ngừng tạm, nói một tiếng: "Đắc tội rồi."

Đưa tay liền bắt đầu cởi y phục mình, rất nhanh nửa thân trên lộ ra cơ bắp rắn chắc rõ ràng.

Hắn chần chừ một lúc, đưa tay bới loạn tóc của Thẩm Xuân, vừa lúc che kín mặt của nàng.

Làm xong những việc này, hắn buông màn xuống, nghiêng thân đè xuống, làm ra tư thế đang thân mật quấn quýt cùng nàng.

Tạ Vô Kỵ bên ngoài lớn tiếng: "Lục soát nhanh lên một chút, đừng chậm trễ thời gian!"

Bên ngoài tiếng thét chói tai của nữ nhân cùng tiếng mắng của nam nhân càng phát ra vang dội, Tạ Vô Kỵ trước mắt là hoàn toàn không có kiêng kỵ, âm thanh cười lạnh, giơ tay chém xuống, đảo mắt liền có ba bốn nam nữ bị cắt cổ.

lại không nghe thấy ai dám phản kháng, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít của nữ tử cùng tiếng thở gấp của nam nhân.

Mùi máu tươi bay vào trong phòng, mi mắt Thẩm Xuân run run.

Cho dù nàng đã biết Tạ Vô Kỵ tuyệt không phải người lương thiện, nhưng giờ này khắc này, nàng mới vô cùng rõ ràng ý thức được, thì ra người nàng thích khi còn bé chưa từng tồn tại.

Tạ Ngọc không phải hắn, Tạ Vô Kỵ cũng không phải hắn.

Tạ Ngọc rất gần nàng, gần đến có thể bắt được mỗi một biểu cảm nhỏ xíu trên mặt nàng, Tạ Vô Kỵ mới mở miệng, thần sắc nàng liền biến đổi theo.

Trong lòng của hắn chua xót không chịu nổi.

Hắn lần nữa nghiêng người gần sát nàng, chuẩn xác không sai ngậm chặt bờ môi nàng, lôi đầu lưỡi mềm kia ra, dây dưa không ngớt.

Hắn rốt cục toại nguyện, thấy được ánh mắt nàng rơi xuống trên người mình, thấy được thần sắc nàng vì mình mà thay đổi, thấy được thân thể nàng vì mình mà phản ứng.

 lồng ngực Tạ Ngọc trống rỗng giống như bị thiếu một bộ phận.

Thẩm Xuân bị mút đầu lưỡi run lên, vô thức giãy giụa, cửa chính căn phòng này bỗng nhiên bị người ta một cước đá văng, thân thể nàng cứng đờ, lập tức không dám động đậy.

Nàng thậm chí phối hợp trèo lên hai vai Tạ Ngọc, cùng hắn làm ra một tư thế thân mật.

Tạ Vô Kỵ đá văng cửa phòng vừa tiến đến, liền thấy bên trong rèm che hai bóng người dây dưa tại một chỗ, mơ hồ còn có tiếng động rên rỉ —— hiển nhiên lại là một đôi cẩu nam nữ loan phượng điên đảo đến không biết ngại.

Hắn ta hiểu rõ, Tạ Ngọc sẽ không làm chuyện cẩu thả thế này, giống như bệnh thích sạch sẽ sẽ không đợi ở hố phân, Tạ Vô Kỵ hơi không kiên nhẫn nhíu mày lại.

Nhưng để cho an toàn, hắn ta vẫn hét to nói: "Mặc quần áo tử tế, cút ra đây!"

Thẩm Xuân căng thẳng đến trong lòng bàn tay đổ mồ hôi ẩm ướt, Tạ Ngọc trấn an vỗ nhẹ lên vai của nàng, một tay đặt trên kiếm, đè thấp tiếng nói: "Sợ là không tiện."

sắc mặt Tạ Vô Kỵ lạnh lẽo, mũi đao nhảy một cái liền kéo rèm che ra một nửa, trong lòng Thẩm Xuân căng thẳng, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Đúng vào lúc này, chợt có người đưa tin: "Tham tướng, mới có người nhìn thấy bọn họ mang theo thợ thủ công Ngô đi về hướng phía tây, sợ là muốn đi tới đường sông đông!"

Tạ Vô Kỵ lập tức thu đao vào vỏ, nhanh chân ra khỏi nhà trệt: "Đi!"

Chờ Tạ Vô Kỵ mang người rời đi, hết thảy dần dần bình tĩnh trở lại, Tạ Ngọc mới đỡ nàng đứng dậy: "Đi thôi, ta đưa nàng ra ngoài trước."

Thẩm Xuân nhịn không được hỏi: "làm sao huynh lại ở chỗ này?"

Tạ Ngọc tuyệt không giấu diếm: "Ta phát giác được Tạ Vô Kỵ có cấu kết cùng Đột Quyết, một đường truy lùng đến đây, tại lúc huynh ấy ra tay với thợ thủ công Ngô, ta thừa cơ cướp lại thợ thủ công Ngô."

Thẩm Xuân lúc này mới nhớ tới việc này, một tay nắm lấy cánh tay của hắn: "khuê nữ của thợ thủ công Ngô, Ngô A Song cũng bị huynh ấy cho người bắt đi!"

Nàng không đợi Tạ Ngọc mở miệng, liền vội vàng kể rõ chuyện từ tối hôm qua đến chuyện sáng nay, vừa lo lắng nói: "Ngô A Song là nữ nhi duy nhất của thợ thủ công Ngô, Tạ Vô Kỵ nhất định sẽ lấy nàng ấy ra uy hiếp thợ thủ công Ngô, lấy bản vẽ kia ra."

Nàng buồn nản đến cực điểm: "Đều tại ta, nếu là ta cảnh giác hơn một chút, A Song sẽ không bị người Đột Quyết kia mang đi!"

Tạ Ngọc vẫn cứ trầm tĩnh, thẳng đến khi nghe nàng nói nàng đưa Ngô A Song thuận lợi từ trong phủ Tạ Vô Kỵ ra, thần sắc hắn mới có chút xảy ra biến hóa.

Nghe được Ngô A Song bị đưa đi, hắn cũng chỉ là nói: "Không có liên quan gì đến nàng, nàng đã làm rất tốt, Lưu Thiên hộ cùng thợ thủ công Ngô là có mấy chục năm giao tình, Ngô A Song càng là nghĩa nữ của ông ta, nàng cầu cứu ông ta cũng không quá đáng, ai có thể nghĩ tới ông ta lại cũng là mật thám Đột Quyết? Lui một bước mà nói, là Ngô A Song cố ý muốn gặp Lưu Thiên hộ, cái này mặc dù không phải lỗi của nàng, nhưng cũng không trách được nàng."

Ngược lại, nếu không phải nàng hết sức trợ giúp Ngô A Song, cũng sẽ không bị Ca Thư Kia Sắc đưa đến quân doanh, suýt nữa gây ra đại họa.

Hắn suy nghĩ: "Nàng đã tận lực rồi."

Nàng cùng Tạ Ngọc quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Tạ Ngọc nói lời có ý nghĩa như thế.

Thẩm Xuân nhịn không được nhìn hắn một cái, bị hắn lôi kéo ra khỏi quân doanh.

. . .

". . . Vô kỵ, vô kỵ, ngươi nghe ta nói, ta thật sự là vì tốt cho ngươi, ngươi đối với nữ nhân kia mà tốn hết tim phổi, nhưng nàng ta lại ăn cây táo rào cây sung thả Ngô A Song đi, ta cũng là thay ngươi trừng trị nàng ta! !"

sắc mặt Ca Thư Kia Sắc trắng bệch, 'bịch' một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Tạ Vô Kỵ.

Tạ Vô Kỵ mặc dù không đuổi kịp Tạ Ngọc, nhưng có Ngô A Song trong tay, trong lòng của hắn cũng là không hoảng hốt, trước tiên đưa người quay trở về thành tín dương.

Không nghĩ tới hắn vừa trở về, Ca Thư Kia Sắc liền nói cho hắn biết Thẩm Xuân mang Ngô A Song đi, may mắn Ngô A Song đã bị hắn ta kịp thời bắt lại, nhưng  tung tích Thẩm Xuân vẫn như cũ không rõ.

Tạ Vô Kỵ phát giác thần sắc hắn ta khác thường, lập tức bắt người bên cạnh hắn ta tới thẩm vấn, cái này hỏi một chút liền biết được chuyện Thẩm Xuân bị hắn ta đưa vào quân doanh, dọa Ca Thư Kia Sắc cuống quýt dập đầu cầu xin tha thứ.

Tạ Vô Kỵ cụp mắt nhìn hắn ta một lát, bỗng nhiên cười cười, đưa tay đỡ hắn ta dậy: "Ngũ ca, trước tiên huynh đứng dậy đã."

Dựa theo thân phận của Đột Quyết, Ca Thư Kia Sắc coi như huynh trưởng của  hắn, chỉ là trước đó hai người đều là lấy chức vị xưng hô với nhau, đây là Tạ Vô Kỵ lần đầu tiên thân cận với hắn ta như thế, hắn ta khó tránh khỏi thụ sủng nhược kinh, vui mừng từ dưới đất bò dậy: "Vô kỵ, nếu là thực sự đệ không nỡ bỏ nữ nhân kia, ta tự mình đưa nàng ta trở về, nhận lỗi với nàng ta là được. . ."

Tạ Vô Kỵ cười cười: "Không, huynh hiểu lầm, ta là muốn để huynh đứng lên trước, như vậy khiến ta dễ dàng động đao hơn."

Ca Thư Kia Sắc chưa kịp phản ứng, cái cổ đã có cảm giác mát lạnh, hắn ta nhìn thấy máu tươi trên cổ mình phun tung toé ra, bóng dáng cao lớn ngã xuống.

ngón tay Tạ Vô Kỵ lau máu tươi trên đao đi, ý cười khóe môi thoáng chốc tan rã, đáy mắt một mảnh u tối xám xịt.

mũi đao của hắn chỉ về thủ hạ của Ca Thư Kia Sắc: "Nàng ấy được đưa đến quân doanh nào?"

thi thể không đầu của Ca Thư Kia Sắc ngay tại dưới mắt, thủ hạ run rẩy trả lời: "Là doanh trại phía tây thành dưới trướng Lưu Thiên hộ canh giữ."

—— chính là quân doanh ban ngày  hắn  lục soát.

Tạ Vô Kỵ ngừng tạm.

Hắn nghĩ tới gian phòng duy nhất chưa kịp lục soát kia, sau rèm che cất giấu hai bóng người.

Tâm phúc bước lên phía trước: "Tham tướng, chúng ta trước tiên đi đón Thẩm nương tử trở về đi."

Trong lòng của hắn ta không khỏi run sợ, nếu như Thẩm nương tử thật sự bị người khác làm nhục, Tạ Vô Kỵ không phải phát điên sao?

Tạ Vô Kỵ hít một hơi thật sâu, biểu lộ nói không nên lời là nổi nóng hay là thỏa hiệp, dừng một chút mới nói: "Không cần, nàng hẳn là bị Tạ Ngọc mang đi rồi."

Tại chỗ Tạ Ngọc, Tiểu Xuân chắc hẳn đã biết những chuyện hắn làm.

Thần sắc hắn bực bội, trong phòng bước đi thong thả mấy bước, lại nói: "Đem Ngô A Song ra đây, ta muốn lấy nàng ta đổi lấy người khác."

Tâm phúc cẩn thận hỏi: "Ngài muốn lấy nàng ta đổi lấy  thợ thủ công Ngô sao?"

"Không, Tạ Ngọc sẽ không đồng ý." Tạ Vô Kỵ cười lạnh tiếng: "Ta muốn lấy nàng ta đổi Tiểu Xuân trở về."

Hắn nghĩ tới hai bóng người thân mật dựa sát vào nhau bên trong rèm che kia, trong lòng giống như là có một cây kim đâm.

Hắn suy nghĩ minh bạch, bản vẽ chỉ cần ở nơi đó, về sau hắn còn có cơ hội có thể lấy lại, việc cấp bách là đưa Tiểu Xuân trở về dỗ dành.

Tâm phúc do dự lên tiếng: “Nhưng nếu đổi thành Thẩm nương tử, liệu Tạ Tam Lang có chịu không?”

Đây chính là thê tử của người ta mà!

Tạ Vô Kỵ khẽ hừ một tiếng: “Ngươi đúng là không hiểu nổi con người lão Tam. Nhìn thì tưởng hắn chính trực quang minh, chứ thật ra lại là kẻ tuyệt tình nhất.”

Hắn giơ ngón trỏ lên, lắc nhẹ: “Ngươi tưởng hắn đuổi cùng giết tận bọn ta là vì Tiểu Xuân à? E là mười phần thì hết chín là vì sợ ta đầu hàng Đột Quyết, khiến biên cương rối loạn.”

“Chỉ cần Ngô A Song còn nằm trong tay chúng ta một ngày, thì cái mạng của thợ thủ công Ngô cũng như treo trên sợi chỉ. Nếu thật sự để ông ta rơi vào tay chúng ta, ta có thể phá tan biên ải, một đường thẳng tiến, cướp lấy nửa giang sơn. Khi đó, Tạ Ngọc sao có thể ngồi yên không đoái hoài?”

“Nói cho cùng, nếu giao Tiểu Xuân cho ta, ta tự khắc sẽ đối xử tốt với nàng cả đời. Tạ Ngọc có lẽ sẽ đau lòng mấy hôm, nhưng với bản tính của hắn, vốn không phải loại người vì tình mà vướng bận. Thương tâm rồi cũng sẽ qua thôi. Một nữ nhân so với an nguy giang sơn, ngươi đoán hắn sẽ chọn gì?”

“Còn về phần Tiểu Xuân, một khi chính tay hắn đem nàng giao cho ta, đời này nàng cũng đừng mong quay đầu lại nhìn hắn nữa.”

Nghĩ đến cảnh ban ngày, Tạ Vô Kỵ khép mắt lại, bật cười lạnh:

“Ngươi cứ truyền lời đi. Chỉ cần chờ hắn tự mình mang người đến là được.”