Gả Ngọc Lang

Chương 22: Hòa giải



Tuy hai người không rõ ràng là cãi nhau, nhưng chung quy vẫn là đang xích mích.

Mấy ngày liền Tạ Ngọc đã không về, bằng mắt thường cũng thấy được cuộc sống của Thẩm Xuân cũng không dễ chịu gì, đồng học đã dám ở trước mặt nàng mà bàn tán chuyện của nàng rồi, ngoài Chu tiên sinh ra thì các lão sư khác cũng không còn che chở cho nàng như trước nữa, mà họ đã bắt đầu tỏ rõ thái độ khắt khe và thiếu kiên nhẫn với tiến độ học tập của nàng.

Chênh lệch như thế này khiến Thẩm Xuân buộc phải tự mình suy ngẫm… Nàng không có tư cách để đối đầu với Tạ Ngọc, Tạ Ngọc cũng vĩnh viễn không thể nào nhượng bộ nàng.

Việc Tạ Ngọc không che chở cho nàng như Trưởng công chúa che chở Cảnh Bình không phải là lỗi của hắn, chỉ là vì nàng không quan trọng với hắn như vậy mà thôi.

Hắn từng hứa sẽ luôn xem nàng là thê tử và tôn trọng nàng, trên thực tế hắn cũng đối xử với nàng rất tốt, khi ở bên ngoài thì hắn luôn giữ thể diện cho thê tử, ở trước mặt người khác hắn sẽ bảo vệ nàng, để đòi lại công bằng cho nàng mà hắn dám đắc tội với Đới Vương, thậm chí là đắc tội với Hoàng thượng, sự che chở mạnh mẽ ấy rất dễ khiến người ta động lòng.

Lần thân mật da thịt đó cũng khiến nàng có ảo giác rằng giữa hai người đã trở thành phu thê thân thiết, nhưng trên thực tế thì hắn vẫn là kẻ cao cao tại thượng, là người có thể nắm quyền sinh sát của nàng… Thậm chí hắn chẳng cần làm gì, chỉ cần hơi lạnh nhạt với nàng là đã có thể khiến nàng nhận rõ nhân gian ấm lạnh rồi.

Hắn đối xử tốt với nàng cũng là có điều kiện, có lẽ ma ma nói đúng, là nàng “được sủng sinh kiêu”, không đủ nghe lời, cũng không đủ thức thời, Tạ Ngọc đã cho nàng đủ thể diện rồi.

Từ chuyện này mà nói thì mâu thuẫn giữa hai người không còn là chuyện đánh nhau với Chiêu Hoa nữa, mà là do nàng lại dám giận dỗi với Tạ Ngọc.

Thẩm Xuân ngồi lặng lẽ cả buổi chiều, cuối cùng cũng hiểu rõ đạo lý này, nàng hỏi Xuân ma ma: “A mẫu, ngày mai là ngày gì?”

Xuân ma ma nghĩ ngợi rồi đáp: “Mười lăm, chính là ngày vọng.”

Ngày mười lăm là ngày mà Tạ Ngọc đã hứa với nàng sẽ đến nghỉ lại ở viện của nàng, nhưng đến hôm sau thì quả nhiên Tạ Ngọc không đến.

Xuân ma ma giúp nàng chọn một bộ y phục màu lục nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu hồng phấn, thoạt nhìn giống như búp sen mới nhú ở bên hồ, bộ y phục này khiến nàng càng thêm tươi trẻ, đến mức Xuân ma ma cũng không nhịn được mà chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Nương tử của chúng ta thật sự có tư sắc mê người mà.”

Thẩm Xuân chống cằm thở dài: “A mẫu nói như vậy, làm ta cảm thấy mình như một món ăn vậy.”

Xuân ma ma chấm lên môi nàng chút son phấn màu hồng phớt rồi dặn dò: “Hôm nay đã là ngày mười lăm, mà lang quân vẫn chưa qua, đủ thấy ngài ấy thực sự đang không vui, rõ ràng là đang nhắc nhở người đấy, hôm nay dù có thế nào thì người phải dỗ dành ngài ấy cho tốt, nếu không những ngày tháng sau này sẽ còn khổ hơn nữa đấy.”

Thẩm Xuân soi gương hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi gật đầu.

Hôm nay là ngày nghỉ của Tạ Ngọc, nhưng hắn vẫn ở ngoài viện, Thẩm Xuân một mình mang theo hộp thức ăn đến rồi nhờ người đi thông báo với hắn, không ngoài dự đoán, Tạ Ngọc cho phép nàng vào trong.

Tạ Ngọc đang luyện chữ trước án thư, nghe thấy tiếng nàng bước vào thì mới đặt bút xuống, ngước mắt nhìn nàng một cái.

Hôm nay nàng mặc một bộ y phục mới với áo màu lục nhạt, váy màu hồng phấn, trên tóc cài nghiêng một cây trâm ngọc hình hoa phù dung, những sợi tua rua nhỏ rủ xuống bên má, cả người được trang điểm vô cùng đáng yêu.

Nữ nhân trang điểm vì người mình yêu, nhìn thấy nữ tử vì mình mà trang điểm tỉ mỉ thì có người nam nhân nào mà có thể không động lòng, dù có là Tạ Ngọc thì cũng không ngoại lệ, thần sắc của hắn dịu đi đôi chút: “Sao nàng lại đến vào giờ này?”

Bị lạnh nhạt hai ngày, quả nhiên vẫn có chút tác dụng, biểu cảm của Thẩm Xuân rõ ràng gò bó hơn rất nhiều, ánh mắt của nàng mang theo sự dè dặt lấy lòng, nàng đẩy hộp thức ăn về phía trước: “Ta hấp ít bánh gạo cho chàng.”

Tạ Ngọc hỏi nàng: “Chỉ vì mang bánh điểm tâm đến thôi sao?”

Thẩm Xuân ngập ngừng.

Nàng phải trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ nàng muốn làm gì còn chưa rõ ràng sao?

Nàng hít một hơi thật sâu: “Ta... Ta đến thăm chàng.”

Tạ Ngọc nghe nàng nói như vậy thì khẽ ừm một tiếng, hắn nhẹ nhàng gật đầu: “Làm phiền nàng rồi, đồ đã đưa đến rồi, người cũng đã gặp xong, nàng cũng nên quay về sớm nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Xuân sốt ruột đến mức muốn dậm chân, chẳng phải Tạ Ngọc là người thông minh nhất sao, tại sao chuyện rõ như ban ngày thế này mà hắn lại không hiểu chứ?

Nàng đứng yên bất động, ấp úng mấy lần mới nói: “Thực ra là ta...” Nàng nhắm mắt, lấy hết dũng khí: “Ta nhớ chàng rồi.”

“Nhớ ta...” Tạ Ngọc nhẹ nhàng lập lại, ánh mắt của hắn lướt qua bộ y phục mà nàng tỉ mỉ diện lên rồi trầm giọng nói: “Cho nên nàng cố ý ăn diện thế này à?”

Thẩm Xuân có cảm giác như chút tâm tư bé nhỏ của mình đã bị hắn nhìn thấu hoàn toàn, hoàn toàn trận tan lính rã, nàng hoảng loạn gật đầu: “Là trang điểm cho chàng ngắm, chàng vừa lòng rồi chứ?”

Nàng thành thật khai báo tất cả, một hơi nói hết không dừng lại: “Cây trâm này là chàng tặng cho ta, váy áo là ma ma giúp ta chọn, ma ma nói là làm nổi bật dáng người của ta thì chàng sẽ thích, ma ma còn thoa cho ta ít phấn hương nữa, nói rằng làm như vậy thì chàng sẽ cảm thấy ta có hương thơm, ma ma còn dặn ta nhất định phải dỗ dành chàng cho tốt, tuyệt đối không thể khiến chàng tức giận nữa.”

Nói xong, nàng mang theo vẻ mặt ấm ức len lén liếc nhìn Tạ Ngọc, lại sợ hắn nhận ra sự trách móc trong mắt mình nên chột dạ vội vàng né tránh ánh nhìn của hắn.

Tạ Ngọc bị dáng vẻ ngốc nghếch của nàng chọc cười, khóe môi của hắn khẽ nhếch lên, cuối cùng hắn cũng không làm khó nàng nữa, hắn lấy một chiếc đệm mềm đặt sang bên cạnh: “Được rồi, nàng ở lại đi.”

Thẩm Xuân không dám giận dỗi hắn nữa, nàng cẩn thận nâng váy ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn lấy một cuốn sách ra rồi đưa cho nàng: “Đừng lật giở lung tung, cũng đừng chạy loạn, nếu nàng buồn chán thì xem mấy cuốn tạp thư này trước đi, đợi ta xử lý xong công văn sẽ ở bên nàng.”

Đương nhiên nàng không dám quấy rầy hắn làm việc rồi, nàng cúi đầu chuyên tâm đọc sách, nếu gặp chữ nào không hiểu thì nàng còn khẽ lẩm nhẩm đọc ra tiếng.

Xưa nay Tạ Ngọc xử lý công vụ vẫn luôn rất dứt khoát, chỉ cần dùng nửa canh giờ là có thể giải quyết xong đống công văn trên bàn, không ngờ lần này hắn lại dần mất tập trung, đến giờ còn chưa xem xong ba trang mà cứ vô thức liếc nhìn thiếu nữ ngồi bên cạnh.

Nàng khẽ nhíu mày, đầu ngón tay lướt qua từng dòng chữ, miệng lẩm bẩm đọc theo, ánh mắt của nàng gần như dán chặt vào trang sách, làn ngực mềm mại vô thức ép sát lên mặt bàn, cổ áo hơi mở rộng mà nàng cũng không hay biết.

Cuốn sách mà nàng đang đọc kể về câu chuyện của một vị kiếm tiên hào hiệp, văn chương đơn giản dễ hiểu, tràn đầy khí khái ân oán và giai thoại anh hùng mỹ nhân, nàng đọc đến nhập thần, đầu ngón tay khẽ vuốt ve trang giấy, hoàn toàn quên mất mình đến đây để làm gì.

Tạ Ngọc khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng thở dài một cái.

Thẩm Xuân đọc sách hồi lâu thì cảm thấy miệng hơi khô, cho nên nàng vươn tay lấy tách trà lạnh trên bàn, nhưng đột nhiên cổ tay của nàng bị nắm lấy, nàng ngạc nhiên nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt của Tạ Ngọc.

Tạ Ngọc hơi dùng lực kéo nàng ngồi gọn vào lòng mình, nàng sững sờ: “Chàng sao thế?”

Hắn lấy cuốn sách trong tay nàng ra rồi đặt sang một bên: “Nàng quên mất mình đến đây để làm gì rồi sao?”

Giọng nói của hắn vẫn rất bình tĩnh, nhưng Thẩm Xuân mơ hồ nhận ra một tia không vui trong đó, nàng suy nghĩ thì nhận thấy hình như mình cũng không làm gì chọc giận hắn, nàng chỉ đành thành thật đáp: “Không quên.”

Nàng nghi ngờ nói: “Không phải chàng đang xử lý công văn nên không muốn người khác làm phiền sao?”

“Đã xử lý xong rồi.” Tạ Ngọc không đổi sắc mặt trả lời, hắn khẽ vuốt ve cổ tay của nàng rồi đặt lên đai ngọc bên hông mình: “Giúp ta thay y phục trước đi.”

Hai lần thân mật trước đều là Tạ Ngọc chủ động, Thẩm Xuân nào biết cách cởi y phục của nam nhân chứ.

Nàng đỏ mặt hoảng loạn nhưng lại không dám từ chối, sợ lại chọc giận hắn, nàng đành phải rụt rè lần theo đai lưng từng chút một, bàn tay vô tình lướt dọc theo đường nét rắn chắc trên vòng eo của hắn.

Cơ thể của Tạ Ngọc khẽ căng cứng, bàn tay vững vàng giữ lấy tay nàng, hắn khẽ nói: “Ma ma chưa từng dạy nàng cách cởi đai lưng của nam nhân sao?”

Ma ma dạy nàng chuyện này để làm gì chứ? Sao nàng lại phải học cách cởi đai lưng của nam nhân?

Nghe hắn nói như vậy, nàng không nhịn được mà trừng mắt nhìn hắn một cái, giọng điệu cứng rắn đáp lại: “Không có.”

Nàng bực bội nói tiếp: “Ta học cái đó làm gì chứ?”

Lớn đến như thế rồi nhưng Tạ Ngọc chưa từng gặp ai dám tỏ thái độ như vậy trước mặt mình, nhưng kỳ lạ thay, thế mà hắn lại không hề cảm thấy chán ghé, mà còn cảm thấy nàng giống một chú chim nhỏ đang xù lông cố tỏ ra giận dữ với hắn.

 

Sống mũi cao thẳng của hắn khẽ áp vào cổ nàng, tiếng cười trầm thấp mang theo ý vị mơ hồ vang lên.

Cuối cùng hắn không trêu chọc nàng nữa mà bế ngang người nàng lên, nhẹ nhàng đặt nàng lên chiếc nhuyễn tháp bên cạnh, vốn dĩ nhuyễn tháp là nơi để tạm nghỉ ngơi, hai người nằm trên đó thì chỉ có thể áp sát vào nhau.

Thẩm Xuân luống cuống, nàng khẽ cựa mình muốn ngồi dậy: “Ở… Ở đây sao?”

Tạ Ngọc khẽ gật đầu: “Ngoại viện là nơi xử lý công vụ, không có giường đệm.”

Thẩm Xuân không nhịn được nói: “Vậy thì về phòng đi!”

Tạ Ngọc liếc xuống vạt áo của mình rồi thở dài một hơi, giọng nói của hắn mang theo chút bất đắc dĩ: “E là không thể rồi.”

Thẩm Xuân: “A…”

Nhuyễn tháp chỉ đủ cho một người nằm, lúc này hai người chen chúc trên đó nên động tác có hơi miễn cưỡng, Thẩm Xuân vô thức quấn chân quanh hông hắn, hai cánh tay vòng lên cổ hắn để giữ thăng bằng, tư thế này khác hẳn với trước kia khiến Tạ Ngọc hơi khựng lại, càng thêm mãnh liệt hơn.

Cả hai đều chưa từng trải qua những chuyện thế này, trước kia cũng chỉ giữ tư thế dương trên âm dưới, cả đêm cũng không thay đổi tư thế, Tạ Ngọc chưa từng va chạm lung tung vào các vị trí khác, đương nhiên Thẩm Xuân lại càng không dám chạm vào hắn, hai người chỉ chuyên tâm thẳng ra thẳng vào. Nhưng lúc này trong không gian chật hẹp, chỉ thay đổi tư thế cũng đủ khiến người ta không có cách nào dừng lại.

Lần đầu tiên có loại cảm giác này khiến Thẩm Xuân khẽ bật ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ, nhưng nàng nghĩ đến việc nơi này không phải tẩm viện, sợ bên ngoài có người nghe thấy, bèn vội vàng cắn chặt môi cố gắng kìm lại.

Giọng của nàng tê dại, lại như dòng điện nhỏ len lỏi vào tai người bên cạnh, hơi thở của Tạ Ngọc nặng nề hơn, ánh mắt của hắn càng mờ đi, đột nhiên có một ý niệm nào đó lướt qua trong đầu hắn, hắn nâng tay vuốt ve bờ môi của nàng rồi cố ý tách ra, ép nàng phải mở miệng, buộc nàng phát ra thanh âm mà hắn muốn nghe.

Thật sự Thẩm Xuân không biết cách cân đối hai bên, khuôn mặt của nàng đỏ bừng để hắn khoe tài.

Tạ Ngọc tự hỏi bản thân mình cũng không phải người xấu, nhưng dáng vẻ muốn nói hắn thật đáng ghét bằng đôi mắt chứa nước và đôi gò má ửng đỏ của nàng thực sự khiến người ta không thể dừng lại được.

Dẫu sao nơi này cũng là ngoại viện, Tạ Ngọc nghĩ chọc ghẹo nàng một lần cũng đủ rồi, lần này kết thúc, hắn vẫn đích thân chuẩn bị nước ấm cẩn thận lau rửa cho nàng như trước, thay một bộ tẩm y sạch sẽ, rồi ôm nàng lên giường nghỉ ngơi.

Thẩm Xuân để mặc hắn sắp xếp, nàng vô lực nằm im hồi lâu mới chậm rãi mở mắt ra rồi khẽ ngước lên nhìn hắn, dường như  nàng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tâm tình của Tạ Ngọc thư thái, hắn khẽ dùng ngón tay quấn lấy một lọn tóc dài của nàng chơi đùa, hắn chú ý đến vẻ mặt của nàng rồi nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”

Thẩm Xuân suy nghĩ rồi mới hỏi: “Chàng... Chàng có từng thích ai chưa?”

Ngón tay của Tạ Ngọc khẽ khựng lại: “Sao nàng lại hỏi chuyện này?”

Thẩm Xuân né tránh ánh mắt của hắn: “Chỉ… Chỉ là ta tò mò thôi, tiện miệng hỏi thôi mà.”

Ánh mắt của Tạ Ngọc khẽ dừng trên gương mặt nàng, sau đó hắn mới thu lại ánh mắt rồi thành thật trả lời: “Nếu nàng đang hỏi về thứ tình cảm giữa nam nữ đó thì ta chưa từng.”

Thẩm Xuân tiếp tục truy hỏi: “Vậy chàng đã bao giờ nghĩ mình sẽ thích kiểu người như thế nào chưa?”

“Sao ta trả lời được câu hỏi này của nàng chứ.” Tạ Ngọc hơi mỉm cười, hắn đưa tay khẽ véo nhẹ vào gò má của nàng: “Bây giờ ta đã cưới nàng rồi, chẳng lẽ còn phải đi thích người khác sao?”

Bất luận là ai ngồi vào vị trí thê tử của hắn thì hắn đều sẽ dành cho người đó những gì mà người đó xứng đáng có được, từ trước đến nay sự bao dung và che chở mà hgawsn dành cho nàng cũng chỉ vì nàng là thê tử của hắn, nếu đổi lại là người khác thì hắn vẫn sẽ làm như vậy… Câu trả lời này quá hợp lý, rất Tạ Ngọc.

Dù đã đoán trước được kết quả câu trả lời rồi nhưng Thẩm Xuân vẫn không nhịn được mà hậm hực thở dài một hơi.