Đới Vương ngược lại không kinh ngạc chút nào, còn là cười nói: "A? Tạ phủ doãn muốn tính toán với bản vương thế nào?"
Tạ Ngọc không quan tâm đến y, nếu cứ thể bỏ qua chuyện này một cách sễ dàng như vậy thì hời cho ý quá, Tạ Ngọc tính toán, đương nhiên Đới Vương cũng đáp ứng.
Giọng điệu Tạ Ngọc bình thản: "Không phải Vương gia muốn so tài bắn tên sao?"
Đới Vương sửng sốt, tiện đà ngửa đầu cười lớn, vừa cười vừa nói: "Tạ phủ doãn muốn so tài bắn tên với ta sao?"
Đới Vương vũ nghệ cao cường, nổi tiếng trong quân đội, Tạ Ngọc chẳng qua chỉ là một văn thần, cho dù có kinh nghiệm rèn luyện ở biên quan nhưng cũng chỉ là làm nho tướng mà thôi, tuy rằng lục nghệ của người quân tử bao gồm cưỡi ngựa bắn cung hắn cũng biết nhưng làm sao hắn có thể so bắn tên được với người dẫn binh đánh giặc như Đới Vương?
Nếu như hắn so tài thi từ ca phú thì có khi Đới Vương còn phải luống cuống, nhưng một văn thần như hắn lại muốn so tài bắn tên, đơn giản là tự rước lấy nhục!
Ý không nhịn được liếc mắt về phía Trưởng Công chúa, trêu ghẹo nói: “Cũng không phải ta sợ so tài với ngươi, chỉ sợ ngươi thua liền mất hết mặt mũi, trưởng tỷ lại đến tính sổ với ta."
Trưởng Công chúa nặng nề hừ lạnh một tiếng, căn bản không tiếp lời.
Thẩm Xuân nhìn sắc mặt người xung quanh mình cũng có thể thấy được tình hình hiện bất lợi với Tạ Ngọc, tuy rằng nàng cũng tức giận chuyện Đới Vương nói lời khinh bạc bản thân nhưng nếu như so tài thua thì chẳng phải càng mất mặt hơn sao?
Nàng đưa tay nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Tạ Ngọc, Tạ Ngọc nhìn nàng lắc đầu, lập tức cười cười: "Thần còn không sợ thái hậu tĩnh sổ với thần, sao Vương gia phải sợ mẫu thân tính sổ chứ?"
Lời này chẳng khác nào bê nguyên xi lời Đới Vương nói trả lại cho hắn, khóe môi Đới Vương giật giật, thôi không đấu khẩu nữa, đứng lên nói: "Vậy liền đến đây đi."
Tiệc rượu được tổ chức ở Quỳnh Hoa điện rộng nhất trong cung, bên ngoài Quỳnh Hoa điện có một khoảng sân lan cực rộng, thích hợp để chơi chút trò chơi giết thời gian như bắn cung hay nếm thẻ vào bình rượu, người được mời đến tiệc rượu lần này cũng không nhiều, trừ ra vương gia công chúa tôn thất ra thì cơ bản đều là một vài người ngoại thích, mọi người chứng kiến Đới Vương và Tạ Ngọc thật sự muốn so tài với nhau đều đứng dậy đi ra ngoài điện quan sát trận đấu.
Đới Vương có ý định một tên tạo uy với Tạ Ngọc, liền lệnh nội thị lấy cung tên mà bản thân đã từng dùng, cười nói về phía mọi người: "Chiếc cung này tên là Thần Tí cung, được xưng là cung cửu thạch, không có sức lực tựa nghìn cân thì không thể kéo cung được."
Ý vừa nói trong lòng vừa trở nên trầm thấp, nắm chặt lấy dây cung dùng sức, thậm chí còn chưa cài tên mà đã có thể bắn ra một luồng gió, thật sự cắt đứt mấy nhánh cỏ trước điện.
Nhìn thấy lực đạo như vậy, Tạ Ngọc có thể kéo được dây cung hay không còn chưa chắc, y nhận lấy chiếc khăn lau tay được nội thị đưa đến, nhìn Tạ Ngọc cười: "Tạ phủ doãn, hiện tại ngươi nhận thua vẫn còn kịp đó."
Vẻ mặt Tạ Ngọc không đổi, nâng tay làm động tác mời: "Mời Vương gia bắn trước."
Đới Vương bật cười một tiếng, vận nội lực, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm mũi tên nội thị đưa đến.
'Vụt vụt vụt', Đới Vương một khắc liên tục bắn ra ba mũi tên.
Nội thị nhanh chóng đưa thêm tên cho y, kèm theo tiếng báo điểm: "Một hổ hai voi!"
Hổ chính là một điểm đỏ nhỏ nhất ở giữa kia, voi là vòng tròn to hơn một chút bao bên ngoài hổ, hơn nữa cung Đới Vương dùng chính là chiếc cung mạnh có thể cận chiến, độ chính xác kém hơn so với cung tên bình thường, thành tích như vậy trong quân đội cũng có thể xưng là thần xạ thủ, sợ là có rất ít người có thể so tài được với y.
Điều này khiến mọi người càng không coi trọng Tạ Ngọc hơn, lòng Thẩm Xuân cũng nhói lên, nhón chân nhìn thẳng về phía sân lan.
Hai người thị vệ hợp sức lại mới có thể mang chiếc cung đến trước mặt Tạ Ngọc được, trong mắt Đới Vương rõ ràng có vài phần ý tứ ngồi xem trò cười.
Không ngờ đến Tạ Ngọc chỉ quét mắt nhìn qua, dễ dàng dùng tay nhấc chiếc cung nặng lên, hắn lấy một nắm tên ra từ bao đựng tên, động tác dứt khoát giương cung lắp tên.
Khác với Đới Vương mới vừa rồi cắn răng dùng sức, hắn một thân áo dài, cầm tên di chuyển nhanh dưới ánh trong, tư thái thong dong du dật, thật sự giống như tiên nhân dưới ánh trăng có thể nói là phong hoa tuyệt đại.
Một mũi tên này của hắn còn chưa bắn ra, phía bên dưới đã có những tiếng thở mạnh liên tục vang lên, thanh thế của vị vương trước đó bị rơi xuống thế hạ phong.
Tạ Ngọc bắn ra một mũi tên, thế mà lại trúng ngay vào voi, mọi người còn chưa kịp kinh ngạc, chỉ thấy mũi tên thứ hai của hắn theo sát bắn ra, nhưng không thấy hình dạng, mọi người còn tưởng là mũi tên thứ nhất của hắn trúng vào voi chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi, mũi thứ hai thế mà lại bắn vào khoảng không rồi.
Mắt thấy Tạ Ngọc đang rơi vào thế yếu, hoàng thượng mở vuốt râu mở miệng muốn giải vây làm hòa, nội thị đang nâng mũi tên thì một tiếng nói khách lại càng bén nhọn hơn vang lên: "Giống nhau như đúc, vị trí mũi tên thứ hai giống mũi tên thứ nhất như đúc!"
Thì ra mũi tên thứ hai của Tạ Ngọc trực tiếp đâm vào mũi tên thứ nhất, vị trí hai mũi tên không lệch nhau một li nào, cho nên mới khiến cho mũi tên thứ hai của hắn giống như bắn trượt vậy, có khả năng làm được như vậy, có thể nói là tuyệt kỹ!
Một tiếng ồ lên kinh ngạc, Tạ Ngọc nhẹ nhàng mà kẹp mũi tên thứ ba lên, mũi tên kéo căng dưới ánh trăng, thẳng tắp hướng về phía Đới Vương!
Từ thời điểm mới vừa rồi Đới Vương buông lời đùa giỡn Thẩm Xuân, Tạ Ngọc nhìn đều có vẻ bình tĩnh đến mức thái quá, giống như hoàn toàn không có sự chiếm hữu và ý muốn bảo vệ đối với thê tử, cũng không quan tâm đến việc nàng có bị nam nhân khác tơ tưởng hay không.
Giờ này khắc này, gió đêm thổi tóc và áo bào hắn bay phất phới, rốt cuộc dưới đáy mắt hắn cúng lộ ra một chút ý lạnh bén nhọn, uy áp như nước thủy triều bắt đầu tràn lên, người ngoài thậm chí còn chưa kịp khuyên can hắn đã không chút do dự buông tay nắm tên ra, một mũi tên này liền bắn thẳng về phía Đới Vương!
Vành mắt Đới Vương trợn to tưởng như nứt ra, y chỉ kịp hô lên một tiếng: "Tạ Ngọc!" Liền cảm thấy da đầu đau nhức, mũi tên bắn thủng kim quan buộc tóc của y, trong khoảnh khắc, một đầu tóc của y xõa tung xuống, trông không khác gì kẻ điên.
Tạ Ngọc nhặt chiếc kim quan đã biến dạng dưới đất lên, hờ hững đùa cợt: "Đa tạ phần thưởng của vương gia."
Để tóc tai bù xù trước mặt bàn dân thiên hạ được xem như đãi ngộ của kẻ tù tội, đơn giản mà nói thì chính là vô cùng nhục nhã! Trong lòng Đới Vương vẫn còn kinh hoàng, nửa kinh hoảng nửa phẫn nộ, qua hồi lâu mới cắn răng cười cười: "Tạ phủ doãn văn võ song toàn, không chỉ có tài văn chương trác việt, ngay cả tài bắn cung cũng là thiên hạ vô song, bản vương chịu thua."
Náo loạn tiệc Trung thu đến mức này, mọi người cũng đã mất hứng thú tiếp tục chơi đùa, tùy tiện chơi ném thẻ vào bình rượu, phi tiêu một lúc rồi hoàng thượng liền tuyên bố tiệc tan, lúc đi ra, Trưởng Công chúa quét mắt về phía Thẩm Xuân, vừa nhìn về phía Tạ Ngọc, trong đôi mắt ẩn chứa nghiêm khắc: "Hôm nay con thật sự quá manh động rồi."
Thế mà lại bắn tên vào một vị thân vương, hơn nữa nghiêm túc mà nói, người này còn là cậu hắn.
Tạ Ngọc thoáng nghiêng người, ý bảo Thẩm Xuân lên xe ngựa trước, lúc này mới thản nhiên nói: "Nhưng cũng không thể để người ta cảm thấy Tạ thị dễ bắt nạt được."
Trưởng Công chúa muốn nói gì đó nhưng lại thôi, thở dài một hơi, phất tay áo rời đi.
Chờ Tạ Ngọc và Thẩm Xuân về đến nhà, thời gian đã muộn lắm rồi, Thẩm Xuân tự có tâm sự của bản thân, vừa về đến nhà liền tháo chuỗi ngọc trên cổ xuống, kéo luôn dải phi bạch ném xuống đất.
Nàng buồn buồn nói: "Rước đến nhiều phiền phức như thế, ta sẽ không bao giờ ... mặc bộ quần áo này nữa!"
Nàng ăn mặc thật xinh đẹp đi dự tiệc, vốn là để vui vẻ, lại không ngờ đến cảnh sẽ tạo thành nhiễu loạn như vậy, không cần Trưởng Công chúa nói, trong lòng nàng cũng cảm thấy tức giận còn có tự trách, so với nói là tức giận bộ y phục này chi bằng nói nàng đang tự giận bản thân, cảm thấy mình luôn luôn làm hỏng việc.
Tạ Ngọc liếc mắt về phía nàng, nhặt dải phi bạch trên đất lên, tiện tay vắt lên kệ áo: "Y phục thì liên quan gì chứ? Hơn nữa đây là y phục mệnh phụ, mặc nó vào cung là chuyện nên làm mà." Hắn dừng một chút, lại nói: "Hơn nữa nàng mặc bộ y phục này nhìn rất đẹp."
Nghe hắn nói như vậy, cuối cùng Thẩm Xuân cũng thoáng phấn chấn lên chút, đưa đôi mắt nhìn về phía hắn: "Chàng không trách ta sao?"
Tạ Ngọc lắc đầu, lại nhìn lại nàng: "Đêm đã khuya, mau ngủ đi."
Còn chưa đến một canh giờ nữa là hắn phải đến nha môn làm việc rồi, hai người nằm trên một chiếc giường cũng không có việc gì làm, Thẩm Xuân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say, nhưng thật ra Tạ Ngọc, tâm tư lại có chút bay xa.
Còn một câu hắn chưa nói, nàng ngày hôm nay nào chỉ là đẹp, đơn giản mà nói chính là mỹ lệ dụ người.
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy nàng mặc y phục trang điểm như vây, dưới thân Tạ Ngọc liền ẩn ẩn có phản ứng, phảng phất như vừa biến thành...biến thành dã thú trong đầu chỉ còn tình dục, vô số tà ý xuất hiện chạy qua chạy lại trong đầu hắn, thậm chí hắn có suy nghĩ kể từ tiệc Trung thu lần này liền giữ nàng ở trong phòng liều chết triền miên.
Nhưng suy nghĩ dâm tiện như vậy hiển nhiên là trái ngược hoàn toàn với đạo thành hiền thường ngày hắn tâm niệm, khiến hắn không khỏi tự phỉ nhổ bản thân mình, phải đè nén những dục niệm đó quấy phá.
Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn cao ngạo, thật sự khó mà chấp nhận được bản thân thế mà lại chỉ là một nam tử tầm thường chịu sự khống chế của dục niệm, cho nên cả đêm, hắn đều cố gắng gĩ một khoảng cách nhất định với nàng.
Nhưng nàng xinh đẹp như vậy, Tạ Ngọc hắn có thể nhìn thấy, những người khác đương nhiên cũng có thể nhìn thấy, nhất là ngày hôm nay Đới Vương liện tục nhìn về phía nàng, còn nói ra mấy lời ngông cuồng mạo phạm như vậy, hắn không khỏi có loại cảm giác đồ vật bản thân sở hữu bị người khác tơ tưởng, ngoài mặt hắn vẫn vân đạm phong khinh nhưng tâm đạng thật sự đã tức giận.
Vốn dĩ hắn có thể có biện pháp khác uyển chuyển giáo huấn Đới Vương, nhưng hắn lại không suy nghĩ nhiều, chọn dùng biện pháp to gan nhất cũng mạo hiểm nhất này.
Cứ tự suy nghĩ trong lòng như thế đến tận canh tư, đầu óc Tạ Ngọc căng chặt như dây cung kéo căng, hắn lặng lẽ đứng dậy.
Lại là một ngày bận rộn, gần đây công vụ đọng lại không ít, tới nha môn được một lúc, hắn liền phải ngồi ở bên trong xử lý công văn, cứ ngồi xử lý công văn như thế không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, thẳng đến khi Trường Nhạc bẩm báo: "Đại nhân, phu nhân đã tới."
Tạ Ngọc khẽ run, lập tức nhíu mày, sau đó mới nói: "Để nàng vào đi."
Hôm nay Thẩm Xuân mặc một bộ y phục trong nhà, trên mặt cũng không thoa dù chỉ một chút phấn, trong tay nàng còn xách theo một hộp đựng thức ăn: "Ta nghe nói chàng đến giờ này rồi mà vẫn chưa ăn cơm cho nên mang chút đồ ăn đến cho chàng."
Nàng nói xong còn nhìn về phía hắn cười cười, lộ ra hai hàng răng trắng nhỏ, mang theo chút ý lấy lòng: "Chàng ăn đi, ăn xong ta sẽ cầm hộp đựng thức ăn đi, yên tâm, không quấy rầy người hầu của chàng đâu."
Rốt cuộc thì tình cảnh rối loạn ngày hôm qua vẫn là vì nàng mà ra, nàng vẫn còn canh cánh trong lòng.
Hắn luôn luôn không thích người nhà tùy tiện đến nha môn, nhưng nhìn thấy hai cánh môi hồng nhuận của nàng cong lên, lời đã đến khóe miệng hắn lại biến thành: "Để xuống đi, nàng có thể coi như là bữa xế, có muốn cùng ăn với ta không?"
Tạ Ngọc đưa một đôi đũa cho nàng, ánh mắt rơi xuống đôi môi nàng, chợt hỏi một câu: "Nàng…tô son môi sao?"
Thẩm Xuân lại lắc đầu: "Gần đây thời tiết khô quá, ta chỉ bôi sáp làm nhuận môi thôi."
Nàng còn trề đôi môi hồng nhuận về phía hắn, cho hắn thấy đôi môi được bôi sáp của mình.
Hầu kết Tạ Ngọc cuộn lên cuộn xuống, lại im lặng mà rũ mắt xuống.
Quy củ của Tạ gia khi ăn không nói chuyện, hai người yên tĩnh ăn xong bữa cơm này, Thẩm Xuân thu dọn đồ đạc định rời đi, Tạ Ngọc lại đột nhiên hỏi nàng: "Hôm nay nàng luyện chữ xong chưa?"
Thẩm Xuân rụt đầu một cái, có chút chột dạ trả lời: "Chỉ mới viết xong hai phần ba. . ." Nàng bật người đưa tay lên trời lập lời thề: "Ta về nhà sẽ luyện tiếp!!"
Tạ Ngọc thế mà hiếm khi không quở trách nàng, chỉ sọn giấy bút ra trước bàn: "Viết ở đây đi, ta viết với nàng."
Thẩm Xuân càng cảm thấy kỳ quái hơn, lúc Tạ Ngọc làm chuyện công vụ, luôn luôn không cho phép người khác quấy rối.
Giống như nhìn ra sự khó hiểu của nàng, Tạ Ngọc tránh né ánh nhìn của nàng, tùy ý giải thích một câu: "Công văn hôm nay đã xử lý xong rồi, đúng lúc kiểm tra việc học hành của nàng một chút."
Thẩm Xuân cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn cầm lấy bút lông.
Thời điểm nàng cầm bút vẫn chưa kiểm soát lực tốt cho nên tư thế khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên, hơn nữa trong lòng nàng cảm thấy căng thẳng, mới đưa ngang một nét đã sai lệch.
Nàng ủ rũ cúi đầu chờ ai đó dạy dỗ bản thân, Tạ Ngọc lại không lên tiếng, chợt đưa tay nắm lấy hờ cả bàn tay nàng, tay phải bắt được tay nàng, nước chảy mây trôi viết xuống mấy chữ 'Nhất hành bạch lộ thượng thanh thiên'.
Tạ Ngọc hơi nghiêng mặt, nhẹ giọng hỏi: "Dùng sức như vậy, đã nhớ kỹ chưa?"
Lúc hắn nói chuyện giống như vô ý mà cúi đầy, hơi thở ấm áp lưu loát thổi vào trong tai nàng, khiến tai nàng hồng lên một mảng.
Lỗ tai Thẩm Xuân run lên, miễn cưỡng gật đầu: "Ta nhớ kỹ rồi."
Nàng nói xong, thế mà hắn cũng không có ý định buông tay, mà vẫn duy trì tư thế nắm hờ lấy tay nàng, chậm rãi nói: "Tiếp tục đi."
Hắn cứ như vậy nàng thật sự không có cách nào chuyện tâm luyện chữ được, bên tai Thẩm Xuân bắt đầu nóng lên, bả vai nàng giật giật, muốn tránh ra khỏi hắn một chút.
Không nghĩ tới bàn tay khác của hắn lại nắm lấy đầu vai nàng, nửa ép nàng cố định trong lồng ngực bản thân, giọng nói lạnh lẽo: "Nếu như nàng lại phân tâm nữa, sẽ bị phạt."
Tuy giọng điệu hắn vẫn trầm tĩnh như thường, nhưng thật ra lại âm thầm khiến Thẩm Xuân trở nên xấu hổ, cảm thấy bản thân đang suy nghĩ miên man, nàng cố gắng thu lại tâm tư, cúi đầu tiếp tục luyện chữ.
Nàng lại bị hắn nắm tay viết hai hàng thơ nữa, đang viết viết thì không biết cài bút lông này bị gì mà không ra mực nữa, Thẩm Xuân bản tính keo kiệt, bản năng không chịu nhúng thêm mực mà nhẹ nhàng vẩy vẩy một chút về phía sau.
Vẩy một cái trực tiếp vẩy dơ nửa người Tạ Ngọc, nhất là chỗ thắt lưng và háng hắn, một bộ quan phục đều bị làm bẩn.
Thẩm Xuân lại càng hoảng sợ, lấy khăn tay mang theo bên người ra chà lau giúp hắn: "Ta không phải cố ý, chàng còn bộ khác để thay không?"
Nàng lau vài cái mới phản ứng được vị trí bản thân đang lau, bàn tay cứng đờ không dám động đậy.
Giọng nói bình tĩnh của Tạ Ngọc vang lên trên đỉnh đầu nàng: "Nàng phân tâm rồi."
Thẩm Xuân nghĩ đến lời hắn nói phân tâm liền bị phạt, sắc mặt thoáng cái trở nên đau khổ.
Nàng đang nghĩ liệu có bị đánh tay đánh chân không thì cả người bỗng nhiên nhẹ đi, thế mà hắn lại ôm ngang nàng lên.
Nơi cổ họng hắn tràn ra một tiếng thở dài, giống như thỏa hiệp: "Ta cũng vậy."