Mẫu thân của ta vẫn còn nằm trong tay nàng ta, ta tuyệt đối không thể công khai đắc tội nàng ta.
“Vương gia, dạo gần đây thân thể nô tỳ bất tiện, thực sự không thể hầu hạ ngài.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Tương Vương khẽ đặt tay lên mép bàn, nhẹ nhàng gõ xuống, giọng nói cũng lạnh hẳn đi.
“Nàng từ chối hết lần này đến lần khác, là không muốn sao?”
Ta không dám đáp, chỉ im lặng xem như ngầm thừa nhận.
Tương Vương phất tay áo rời đi.
Mạnh Đình Lan hỏi thăm nha hoàn đi cùng ta, xác nhận rằng ta không cố ý gần gũi với Tương Vương.
Lúc này nàng ta mới chậm rãi nhìn về phía ta, trong mắt có vài phần tin tưởng.
“Ngân Hoàn, ngươi cũng xem như là người trung thành đấy.”
“Nô tỳ cùng vinh nhục với Vương phi, tất nhiên là trung thành nhất.”
9
Lần này ta thật sự đã trở thành đại nha hoàn được sủng ái bên cạnh Vương phi.
Ta khuyên nhủ Mạnh Đình Lan ăn uống đầy đủ, dưỡng tốt thân thể, mới có thể lâu dài.
Ra khỏi viện, Ngân Linh hỏi ta, tại sao bây giờ Vương phi lại bắt đầu ăn uống nhiều hơn.
Ta nhìn xung quanh không thấy ai, rồi ghé tai nói với nàng ấy: “Trước đây không phải Vương gia đã nói thân thể nàng ấy yếu đuối, không thể viên phòng sao?”
Ta chỉ nói đến đây.
Chẳng bao lâu sau, trong Vương phủ bắt đầu lan truyền tin đồn rằng Tương Vương chán ghét Vương phi quá gầy.
Từ trong viện truyền ra ngoại viện, từ ngoại viện truyền đến phòng thu mua, rồi lại truyền ra ngoài phủ.
Cuối cùng, tin đồn này lọt đến tai những quý phụ trong kinh thành, bọn họ lại lấy chuyện nàng ta ngất xỉu trong lễ bái đường ra chế giễu.
Mạnh Đình Lan chỉ tham gia một buổi nhã hội nhưng đã làm nàng ta tức giận đến mức không muốn ra ngoài nữa.
“Chẳng bằng Vương phi tạm tránh sóng gió một thời gian, chờ sau khi đầy đặn lên rồi mới ra ngoài, lúc đó tin đồn sẽ tự nhiên tan biến.”
Mạnh Đình Lan cũng chỉ có thể làm như vậy.
Nàng ta chính tai nghe thấy Vương gia nói rằng tròn trịa cũng rất tốt, lúc này mới quyết định bắt đầu vỗ béo bản thân.
Nhưng nàng ta vốn trời sinh gầy yếu, kết quả chẳng cải thiện bao nhiêu, vẫn cảm thấy rầu rĩ không vui.
Ta an ủi nàng ta: “Nhưng thân thể Vương phi khỏe lên, thái độ của Vương gia với người đã tốt hơn rồi, cũng không thể giống như nô tỳ lúc trước... nóng lòng muốn có kết quả được.”
Câu này lại nhắc nhở nàng ta.
Mạnh Đình Lan suy nghĩ một lúc lâu, sai ta đi bảo phòng bếp chuẩn bị.
Ta giả vờ khuyên nhủ vài câu, rồi yên tâm đi làm việc.
Nhìn thấy Mạnh Đình Lan nhịn cơn buồn nôn, cố ép mình ăn hết những món ta từng ăn.
Ta đứng im ở bên cạnh bàn, dùng khăn che mũi lại, giấu đi nụ cười ở khóe miệng.
Dạo gần đây, Tương Vương đối xử với nàng ta tốt lên nhiều.
Đáng tiếc là Mạnh Đình Lan không nhận ra, lần nào ta cũng có mặt trước nàng ta
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tương Vương cũng là nam nhân.
Ngày xưa hắn lưu lạc dân gian,, bị người khác hãm hại, ta không biết thân phận của hắn nhưng vẫn cam nguyện hiến thân để cứu hắn.
Bây giờ hắn đã cao quý không thể với tới, phong quang vô hạn, người mà hắn muốn cất nhắc nhất chính là ta.
Thế nhưng ta lại hết lần này đến lần khác cự tuyệt hắn trước mặt bao người, không để quyền thế của hắn ở trong mắt.
Điều này giống như mặc áo gấm đi đêm, chẳng ai hay biết.
Hắn đè nén một hơi tức giận trong lòng, cố tình đối tốt với những nữ nhân khác, muốn khiến ta không nhịn được mà tự mình dâng đến cửa.
Ta chỉ lặng lẽ đứng bên ngoài quan sát.
Ta đương nhiên không cam lòng làm một nha hoàn nhưng hiện giờ vẫn chưa phải lúc.
Hắn đâu có thiếu nữ nhân, ta chủ động dâng lên, có thể được sủng ái bao lâu?
Hai người này đấu trí với nhau, cần phải từ từ hạ bớt khí thế của hắn, ép hắn vào thế không thể làm gì được.
Nhưng cũng không thể để hắn chờ đợi quá lâu, cho rằng ta thật sự không thích hắn thì sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Không lâu sau, cơ hội đã tự tìm đến cửa.
Mạnh phu nhân đến phủ thăm con gái.
Khi bà ta được dẫn vào cửa, đúng lúc nhìn thấy Mạnh Đình Lan đang ăn cơm trộn mỡ lợn, miệng đầy dầu mỡ bóng loáng, vừa ăn vừa nôn, không ai dám ngăn cản.
Nàng ta đã ăn kiểu như vậy được một tháng, đến mức thân thể cũng phình to lên gấp đôi..
Mạnh phu nhân hoảng hốt, quét sạch thức ăn trên bàn xuống đất, mắng nhiếc tất cả các nha hoàn và ma ma.
Bà ta nắm tay Mạnh Đình Lan, kéo nàng ta vào phòng đóng cửa lại để bàn bạc.
“Gần đây Bệ hạ rất gần gũi với Tương Vương, ngay cả Duệ Vương cũng rơi vào thế hạ phong, điều con nên nghĩ tới là mau chóng sinh hạ Thế tử.”
Mạnh Đình Lan chỉ đành thừa nhận vẫn chưa viên phòng, hơn nữa Vương gia có vẻ để ý đến ta.
Ánh mắt Mạnh phu nhân loé lên tia lạnh lẽo.
Ta bị phạt quỳ dưới đất, đầu gối đau nhức không chịu nổi, lén lút che lại phần bụng dưới.
Mạnh phu nhân chỉ ném bức tranh dính m.á.u xuống trước mặt ta.
Đó là bức tranh chân dung lúc trước mẫu thân ta để lại.
“Ngân Hoàn, nếu không thể viên phòng được, thuốc của mẫu thân ngươi sẽ bị cắt đứt.”
Mạnh phu nhân ở lại trong Vương phủ vài ngày.
Vài ngày sau vào ban đêm, ta mang canh nhân sâm vào thư phòng của Vương gia.
Trong canh sâm này đã bỏ thuốc.
10
“Vương gia, đây là Vương phi bảo nô tỳ mang đến.”
“Đặt ở đây đi."
Hắn nửa ngả người trên thành cửa sổ, tay cầm một cuốn sách.