Em Ngọt Hơn Cả Mật

Chương 33



Editor: Gấc.

Ngày đầu tiên thực tập là ngày nhẹ nhàng nhất, đi xe tới thành phố B, làm quen môi trường và tìm hiểu về quá trình làm việc trước, hôm sau chính thức làm việc.

Lâm Lạc và Chu Manh Manh được xếp vào cùng một phòng ký túc xá, hai người thu dọn một hồi, sau đó định đi dạo phố.

Có Lâm Lạc ở đây, hai người hoàn toàn không cần xem bản đồ, cứ như đi lại ở nhà mình.

Sau khi dạo mệt, hai người chọn một quán đồ cay Tứ Xuyên, Lâm Lạc gọi điện thoại cho Phạm Điềm, hỏi bây giờ cô ấy có thể ra ngoài ăn cơm không, sau đó cô nhận được câu trả lời hiện tại đang tăng ca của cô ấy.

Ăn xong lại quay về ký túc xá của nhân viên, Lâm Lạc gọi điện thoại cho mẹ Lâm.

“Mẹ, con đến thành phố B rồi, ngày mai bắt đầu thực tập.”

Mẹ Lâm trả lời: “Ừ, ở bên ngoài nhớ ăn no mặc ấm.”

“Biết rồi ạ.” Lâm Lạc rót một cốc nước nóng để làm ấm tay.

Mẹ Lâm hỏi: “Đúng rồi, lần trước con nói là tập đoàn Vân Thanh à?”

Trong lòng Lâm Lạc có linh cảm xấu: “Vâng, làm sao vậy ạ?”

“Tập đoàn Vân Thanh nhận thầu dự án xây biệt thự nghỉ dưỡng ở chỗ nhà ông ngoại con.”

Lâm Lạc bình tĩnh trả lời: “Vâng.”

Mẹ Lâm không rảnh chơi đánh đố với cô, bà hỏi thẳng: “Người nhà bác sĩ Giang làm việc ở Vân Thanh à?”

Lâm Lạc thở dài, nói: “Mẹ, tình hình hơi phức tạp, con không biết nên nói như thế nào.”

Tính tình mẹ Lâm nóng vội, bà hỏi dồn dập: “Con nói những thứ con biết đi! Con muốn giấu cả người nhà à?”

Lâm Lạc cười, giọng nói ung dung: “Chủ tịch tập đoàn Vân Thanh họ Giang. Mẹ hiểu chưa?”

Mẹ Lâm cực kỳ kinh ngạc, bà cầm điện thoại một hồi lâu mà không nói gì.

Lâm Lạc cũng không vội, cô bật loa rồi ném điện thoại lên bàn, mình thì chậm rãi tiến đến chỗ của Chu Manh Manh.

Chu Manh Manh đang xem show giải trí, cười nghiêng ngả.

Nghiêng đầu phát hiện Lâm Lạc, cô ấy còn kéo Lâm Lạc xem cùng.

Xem xong một tập của show giải trí, Lâm Lạc quay lại chỗ của mình, phát hiện vẫn đang trong cuộc gọi.

Lâm Lạc: …

Thực tập rất vất vả, dậy lúc trời chưa sáng, tan làm khi trời tối đen, hầu hết mọi người đều thường xuyên trong trạng thái đói rét.

Thỉnh thoảng tan làm sớm, mấy người trong ký túc xá tụ tập trong phòng nấu lẩu, sống cũng khá vui vẻ.

Đôi lúc Chu Manh Manh phàn nàn với Lâm Lạc: “Ngưỡng mộ cô chủ Giang quá, cậu ta không cần tham gia thực tập.”

Lâm Lạc cười nhưng không nói lời nào.

Những ngày tháng nay trôi qua rất nhanh, một tuần trôi qua trong chớp mắt.

Cuối tuần Lâm Lạc được nghỉ, vẫn chỉ có thể đi dạo cùng Chu Manh Manh và Lý Lam.

Cuối năm, Cam Tiểu Viên và Phạm Điềm bận muốn chết, hoàn toàn không rảnh ra gặp cô.

Ba người đi ngang qua một quán bánh kem, Chu Manh Manh muốn ăn bánh kem, cô ấy chọc vào tay của Lâm Lạc: “Sinh nhật cậu là ngày nào vậy, mình nhớ hình như sắp đến đúng không?”

Lâm Lạc mở lịch trên điện thoại, vừa nhìn vừa trả lời: “Để mình xem mồng một tháng chạp là ngày nào… Ơ? Hình như là hôm nay…”

Lâm Lạc lại suýt quên sinh nhật của mình: “…”

Lý Lam và Chu Manh Manh bật cười, bàn bạc với nhau rồi mua bánh kem một tấc cho Lâm Lạc.

Lâm Lạc duỗi tay ôm hai người: “Wow, mình cảm động quá, mình muốn tự chọn!”

Mua bánh kem xong, ba người lại tới chợ bán thức ăn mua một ít đồ ăn, định về nấu lẩu, quay về ký túc xá trong gió đêm lạnh run, lúc về đến nơi đã gần 5 rưỡi.

Ba người phân công phối hợp với nhau, một người rửa đồ ăn, một người nấu nước, chủ bữa tiệc sinh nhật phụ trách giám sát.

Bận rộn một hồi, cuối cũng có thể bỏ đồ ăn vào nồi lẩu.

Lâm Lạc hơi đói, cô nhìn chằm chằm mặt nước đang sôi, khí nóng bên trong bốc lên.

Chu Manh Manh uống một ngụm nước trái cây, mở miệng nói: “Uầy, mùa đông có thể tụ tập ăn lẩu, đúng là hạnh phúc quá.”

Lâm Lạc gật đầu: “Có thể ăn sinh nhật với các cậu cũng rất hạnh phúc.”

Vừa dứt lời, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Lâm Lạc lưu luyến chuyển ánh mắt từ trong nồi qua điện thoại, sau khi thấy rõ tên người gọi, cô nói với hai người họ một câu: “Mình ra ngoài nghe điện thoại.”

Chu Manh Manh: “Cậu nhanh lên nhé, thịt sắp chín rồi!”

Lý Lam: “Kệ cậu ấy, bọn mình ăn trước.”

Hai người nhìn Lâm Lạc ra ngoài, mới quay đầu nhìn nồi lẩu, cánh cửa vừa bị đóng lại mở ra ——

Lâm Lạc vội vã lao vào, đặt điện thoại xuống, cầm mặt nạ lên, xé mở bao bì rồi đắp lên mặt.

“Manh Manh, cho mình mượn máy uốn tóc một lát!”

Chu Manh Manh không rõ lý do, nhưng vẫn đứng dậy lấy máy uốn tóc nhỏ cho cô.

Lâm Lạc uốn tóc xong, vứt mặt nạ rồi bắt đầu trang điểm, lăn lộn mười lăm phút mới ra ngoài.

Lý Lam và Chu Manh Manh liếc nhau, lắc đầu cùng một lúc, sau đó cùng cắm đầu ăn đồ ăn.

*

Giang Vân Cảnh nhìn Lâm Lạc chạy chậm tới, anh cất bước đi đón, sau đó trầm giọng nói: “Chậm thôi, cẩn thận ngã.”

Lâm Lạc ôm lấy cánh tay của anh, gương mặt trắng nõn mềm mịn ửng đỏ vì vận động, cô ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Sao anh lại tới đây?”

Giang Vân Cảnh vươn tay, sửa sang lại mũ áo khoác cho Lâm Lạc: “Đến gặp em.”

Anh cởi khăn quàng cổ ra, quàng cho Lâm Lạc.

Lâm Lạc nhìn phần da ở cổ lộ ra ngoài của Giang Vân Cảnh, cô từ chối: “Em không cần, cổ áo em đủ cao rồi.”

Giang Vân Cảnh bình tĩnh nhìn cô bằng đôi mắt đen láy sâu thẳm, một tuần không gặp, dường như cô đầy đặn hơn, mặt có thêm chút thịt, cằm cũng tròn hơn.

Anh hài lòng mỉm cười, dịu đang nói: “Nghe lời, lên xe.”

Giang Vân Cảnh dắt Lâm Lạc đi đến cửa xe, mở cửa cho cô.

Trên đường, Lâm Lạc tò mò nhìn anh: “Này người anh em, chúng ta đi đâu thế?”

Giang Vân Cảnh tập trung nhìn phía trước: “Đi ăn cơm.”

Lâm Lạc bất mãn chu môi: “Hừ, nếu không có anh thì em đã ăn xong từ lâu rồi.”

Nói xong còn cười rất vui vẻ, nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu: “Nhưng nhìn thấy anh là em no luôn.”

Bởi vì quen thuộc với đường xá thành phố B, thấy Giang Vân Cảnh càng lái càng rời xa trung tâm thành phố, Lâm Lạc nhíu mày, người này định vào rừng đào nhân sâm để ăn à?

Lái thêm một đoạn nữa, cuối cùng xe cũng dừng lại, Lâm Lạc còn chưa kịp nhìn xung quanh thì đã nghe thấy Giang Vân Cảnh nhẹ nhàng dỗ dành: “Nhắm mắt lại nào.”

Lâm Lạc lại nghi ngờ nhìn anh, sau đó nghe lời nhắm mắt lại.

Tầm nhìn đen xì, Lâm Lạc hơi không thích nghi được, mí mắt run rẩy.

Cô định đẩy cửa ra, chợt nghe thấy Giang Vân Cảnh nói: “Đợi đã, để anh bế em ra.”

Khóe môi giật giật, cô gật đầu, ngoan ngoãn ngồi chờ.

Xuống xe, tay bị đối phương nắm, chậm rãi đi về phía trước, cô nghe thấy tim mình phát ra tiếng “Thình thịch” rất rõ, cô còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của người bên cạnh.

Không chậm không ngân dài, không hời hợt, không dồn dập.

Khoảnh khắc Giang Vân Cảnh dừng bước, Lâm Lạc cảm thấy trái tim mình như nhảy lên cổ họng, cô đã nghe thấy mùi gió biển như có như không.

Nghe thấy Giang Vân Cảnh nói có thể mở mắt, Lâm Lạc nắm chặt góc áo của anh, trước khi mắt nhìn rõ cảnh vật bên ngoài, tai bỗng nổ tung.

Pháo bắn khắp nơi, những dải lụa sặc sỡ sắc màu rơi xuống, kèm theo đó là giọng nói quên thuộc êm tai của Phạm Điềm và Cam Tiểu Viên: “Tiên nữ Lạc Lạc, sinh nhật vui vẻ!”

Pháo hoa rực rỡ bắt mắt bỗng bắn lên từ mặt biển, sáng lấp lánh, cướp đi hào quang của tất cả sao trời.

Sau đó âm thanh bắt đầu không hợp với khung cảnh này, Triệu Triết Nguyên đứng cách đó không xa đang hét về phía này: “Giang Vân Cảnh, sinh nhật của bạn gái cậu mà cậu không bắn pháo hoa, bắt ông đây bắn hết là sao?”

Lâm Lạc nhìn mọi người, nội tâm tràn đầy cảm động, đôi mắt ngấn nước, hốc mắt chợt trở nên ướt át.

Cô nhìn sang chỗ khác, ánh mắt dừng trên bánh kem được bao quanh bởi ánh nến hình trái tim nằm trên cát, giọng nói càng thêm nghẹn ngào: “Mọi người xấu tính quá.”

Phạm Điềm vẫn tỏ vẻ ghét bỏ nhìn Lâm Lạc: “Ánh nến của cậu…”

Cô ấy dừng một lát, nhất thời không nhớ nổi từ gì: “Dù gì cũng có cả thứ này rồi, vẫn phải hài lòng mới đúng chứ?”

Lâm Lạc mỉm cười, khiển trách: “Hai ngươi nói đang làm việc cơ mà?”

Cô quay đầu lại nhìn Giang Vân Cảnh, bĩu môi: “Sao anh lại hùa theo họ?”

Triệu Triết Nguyên không cho Giang Vân Cảnh cơ hội trả lời, anh ấy đi tới, lên tiếng: “Sinh nhật vui vẻ, bạn học Lâm Lạc. Thổi nến trên bánh kem rồi cùng đi ăn thôi.”

Lâm Lạc nghiêm túc gật đầu, ước một điều ước, sau đó thổi tắt tất cả ngọn nến.

*

Nhà hàng bên bờ biển chuyên phục vụ bữa tối dưới ánh nến, rất phù hợp với mong muốn của Lâm Lạc.

Ăn xong, Triệu Triết Nguyên lái xe đưa Phạm Điềm và Cam Tiểu Viên về, Giang Vân Cảnh và Lâm Lạc định ở lại thêm một lát.

Dù gì thì cũng đã không gặp nhau trong một tuần.

Hai người ngồi cạnh nhau trên bờ cát, lẳng lặng nhìn bầu trời nơi phương xa.

Một lúc lâu sai, Lâm Lạc mím môi, nói: “Bây giờ em cảm thấy hạnh phúc quá.”

Giang Vân Cảnh kéo Lâm Lạc vào lòng, chắn gió cho cô, anh cười nói: “Ừ, anh cũng thấy vậy.”

“Đây là lần ăn sinh nhật vui nhất của em!”

“Ừm.”

Lại là một hồi không nói chuyện.

Một lát sau, Giang Vân Cảnh mở miệng: “Đi thôi, còn ngồi hứng gió nữa sẽ bị đông lạnh đấy.”

Lâm Lạc gật đầu, đưa tay cho Giang Vân Cảnh, nhờ anh kéo mình lên.

Lúc quay về, ngón tay của Lâm Lạc vẫn luôn vô thức gõ ghế: “Em…”

Giang Vân Cảnh nhìn thoáng qua Lâm Lạc: “Hửm?”

Lâm Lạc cắ n môi dưới, bình tĩnh nói: “Em không về, em muốn ở với anh thêm một lát nữa.”

Giang Vân Cảnh ngập ngừng trong giây lát, sau đó gật đầu.

Tới khách sạn Giang Vân Cảnh ở, đậu xe xong, hai người nắm tay nhau đi vào khách sạn.

Lễ tân thấy có người vào thì lập tức ngẩng đầu hỏi: “Chào anh, anh muốn đặt phòng à?”

Giang Vân Cảnh ở phòng 332, anh hỏi: “Còn phòng trống nào gần phòng 332 không?”

Lễ tân kiểm tra rồi gật đầu: “337 và 334 vẫn còn trống.”

Lâm Lạc bóp eo Giang Vân Cảnh, ngoài cười nhưng trong không cười: “Sao vậy? Anh đặt phòng đơn à?”

Ánh mắt của Giang Vân Cảnh tối tăm không rõ, vẻ mặt nghiêm túc: “Đừng đùa.”

Lâm Lạc hừ một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: “Ai đùa, em không dám ở một mình.”

Cuối cùng Lâm Lạc được vào phòng 332 như mong muốn, vừa nhìn thoáng qua đã thấy giường ngủ đủ cho hai người nằm ở giữa phòng, cô lắc đầu, vẻ mặt đau lòng: “Giả vờ đàng hoàng.”

Mắt Giang Vân Cảnh tối sầm lại, môi mím chặt, giống như một con sói đang kiếm ăn, nhìn chằm chằm làm Lâm Lạc sởn tóc gáy.

Lâm Lạc ho một tiếng, cầm điều khiển điều hòa, nghiêm túc mở điều hòa.

Cô nhíu mày, bầu không khí này không đúng lắm, rất lạ.

“Cái đó… Em em, em đi tắm trước nhé?”

Nói xong, Lâm Lạc cảm hết sức kỳ lạ, ngay sau đó lại sửa lời: “Anh tắm trước đi, em chờ anh…”

Vẫn cảm thấy có vấn đề: “Anh… Đừng nhìn em như vậy được không?”

Thấy đối phương không nói lời nào, Lâm Lạc nuốt nước bọt, cẩn thận nói: “Hay là em đi về nha?”

Lâm Lạc cầm túi đi về phía cửa.