Lâm Lạc và Giang Vân Cảnh chiến tranh lạnh hai ngày, trong lúc Lâm Lạc do dự không biết có nên chủ động đi dỗ dành hay không, còn chưa suy nghĩ xong, cô đã thu dọn đồ đạc và quay về trường trước.
Tháng này phải thi hai môn, cô nghỉ nhiều tiết như thế, phải nghiêm túc ôn tập.
Sáng thứ bảy, Lâm Lạc và Chu Manh Manh cùng tới thư viện, mới ra khỏi ký túc xá đã gặp được Lăng Tử Mặc và bạn cùng phòng của cậu ấy.
Lăng Tử Mặc chào cô và Chu Manh Manh trước: “Chào đàn chị.”
Nhìn thấy Lăng Tử Mặc, Lâm Lạc hơi chột dạ, hơn một tháng qua mỗi lần Lăng Tử Mặc hỏi thăm ân cần trên Wechat, đều bị dăm ba câu nói của cô đuổi đi.
Cô vốn định gật đầu chào rồi rời đi ngay, kết quả Chu Manh Manh đứng im tại chỗ, cả người tỏa ra hormone bùng nổ.
Chu Manh Manh nhẹ nhàng hỏi: “Đàn em, hai đứa mới từ bên ngoài về à?”
Lăng Tử Mặc gật đầu: “Vâng, tối qua lớp bọn em đi chơi qua đêm.”
Cậu ấy lấy hai chai sữa canxi ra khỏi túi và đưa cho Lâm Lạc: “Đàn chị, đây là thực phẩm chức năng mà bạn em mang từ Úc về, trước đây muốn đưa cho chị nhưng không tìm được cơ hội…”
Bạn cùng phòng của Lăng Tử Mặc lập tức hùa theo: “Đàn chị, chị không biết đâu, ngày nào cậu ấy cũng nhét thứ này trong túi, em bảo cậu ấy đưa thẳng cho chị là xong, nhưng cậu ấy lại bảo chị không thể đi lại nhiều, phải gặp chị mới chịu đưa!”
Lăng Tử Mặc hơi xấu hổ, cậu ấy cười ngại ngùng: “Cậu ấy nói nhảm đấy, chẳng qua em đặt trong túi quên lấy ra thôi, vốn định chờ đàn chị khoẻ rồi mới đưa cho chị.”
Lâm Lạc nhíu mày: “Cảm ơn, nhưng mà tôi đã…”
Còn chưa kịp từ chối, Lăng Tử Mặc đã nhét đồ vào tay cô: “Đàn chị, em còn có việc, đi trước đây.”
Lâm Lạc vội vàng kéo tay áo của cậu ấy, nhanh chóng nói: “Tôi đã khỏi rồi, cậu cầm về đưa cho người lớn…”
Chu Manh Manh vỗ vai Lâm Lạc: “Cậu có thấy lạnh không?”
Lâm Lạc bị ngắt lời, cô khó hiểu nhìn Chu Manh Manh: “Mình đã bảo cậu mặc quần giữ nhiệt cùng mình rồi mà.”
Chu Manh Manh nhíu mày lắc đầu, cô ấy giơ tay chỉ về phía cách đó không xa: “Ý của mình không phải như vậy! Cậu nhìn kìa, Giang An Đoá và bạn trai của cậu ta ở đó nhìn bọn mình một lúc lâu rồi! Bị thần kinh hả trời!”
Lâm Lạc nhìn về phía Chu Manh Manh chỉ ——
Đôi mắt u ám của Giang Vân Cảnh đang nhìn vào tay cô, cô còn chưa kịp buông ống tay áo của Lăng Tử Mặc ra thì đối phương đã xoay người rời đi.
Giang An Đoá vội vàng đuổi theo Giang Vân Cảnh: “Anh Vân Cảnh, đợi em với.”
Chu Manh Manh nôn khan, run rẩy nổi da gà, bĩu môi: “Ừm, Giang An Đoá vẫn ghê tởm như trước.”
Lúc Lăng Tử Mặc nhìn qua chỉ nhìn thấy bóng lưng của một nam một nữ, cậu ấy không hỏi nhiều, nhân lúc Lâm Lạc và Chu Manh Manh không để ý, Lăng Tử Mặc kéo bạn cùng phòng chạy trốn.
Lâm Lạc đưa món đồ trong tay cho Chu Manh Manh, đuổi theo Giang Vân Cảnh.
Chạy một đoạn ngắn, chân hơi đau, Lâm Lạc đành phải dừng lại, cô gọi điện thoại cho Giang Vân Cảnh.
Anh dừng lại, cuối cùng vẫn phớt lờ điện thoại đang rung trong túi.
Lâm Lạc li3m môi, bực bội mở WeChat ra.
Chắc chắn người đàn ông keo kiệt này đã hiểu lầm gì đó.
Đúng là làm người ta đau đầu mà.
Đúng lúc này Chu Manh Manh đuổi kịp, cô ấy thở gấp nói: “Cậu định tìm Giang An Đoá tính sổ hả? Một mình cậu làm sao đánh lại được cậu ta! Huống chi bạn trai của cậu ta còn ở bên cạnh! Lâm Lạc, cậu có chắc là mình không bị ngã hỏng đầu không?”
Lâm Lạc quay đầu lườm Chu Manh Manh đang thở hổn hển, vẻ mặt phức tạp: “…”
Chu Manh Manh bình tĩnh lại, cô ấy kéo Lâm Lạc đi về phía thư viện: “Chúng ta đi ôn tập thôi, lề mề là không có chỗ ngồi đâu!”
Lâm Lạc hoàn hồn, cô nhìn về phía xa, bóng dáng của Giang Vân Cảnh đã biến mất ở ngã rẽ của toà Lãng Nguyệt.
Đầu lưỡi li3m răng hàm sau, Lâm Lạc gật đầu: “Đi, đi ôn tập!”
*
Mấy ngày sau, Phạm Điềm nói muốn tới tìm Lâm Lạc, cô ấy chọn ngày Lâm Lạc thi môn thứ hai.
Buổi chiều Lâm Lạc thi xong lười về ký túc xá, cô đi thẳng ra ngoài cổng trường.
Khi Phạm Điềm xuống xe, cô ấy vừa nhìn thoáng qua đã thấy Lâm Lạc ngồi cạnh thùng rác, cô ấy bước tới vỗ vai Lâm Lạc: “Sao cậu không cách xa thùng rác ra?”
Lâm Lạc ngơ ngác ngẩng đầu, lại ngơ ngác nhìn xung quanh, bình tĩnh nói: “Không để ý.”
Phạm Điềm bĩu môi: “Tại sao tâm trạng tệ thế? Thi không tốt à?”
Phạm Điềm véo cằm Lâm Lạc, nhíu mày nói: “Hình như cậu béo hơn rồi.”
Lâm Lạc nhìn Phạm Điềm, lười nói rằng đây là thành quả giảm béo suốt hai tuần liền của cô.
Phạm Điềm xoa đầu Lâm Lạc: “Đi chơi nào, đúng lúc tâm trạng mình cũng không tốt.”
Trên đường, Phạm Điềm kể qua về việc cô ấy không vui trong công việc, năng lực làm việc quá xuất sắc nên bị cấp trên khó ưa hãm hại v.v
Lúc ăn cơm, Lâm Lạc cũng nói những chuyện xảy ra gần đây cho Phạm Điềm nghe, Phạm Điềm nghe xong thì im lặng.
Một lúc lâu sau, cô ấy mím môi: “Chẳng phải cậu luôn muốn tới quán bar sao? Hôm nay chị đây đưa cậu đi một lần, nhưng mà cậu phải đồng ý với mình là không được uống rượu!”
Nghe vậy, mắt Lâm Lạc sáng lên, cuối cùng cảm xúc vui vẻ nổi lên trong lòng cô.
Hai người chọn quán bar ở gần đó nhất, sau khi đi vào lại bắt đầu nói về cuộc sống.
Lúc nói chuyện, Phạm Điềm cứ uống rượu mãi, Lâm Lạc không thể khuyên được.
Một lát sau, Phạm Điềm hơi say, cô ấy bắt đầu ồn ào: “Mình khó chịu… Người phụ nữ kia chỉ làm việc lâu hơn mình thôi mà… Không có thành tích gì… Năng lực cũng không bằng… Ợ… Mình…”
Giọng nói của cô ấy lẫn vào tiếng người và âm thanh ồn ào ở quán bar.
Lâm Lạc xoa đầu Phạm Điềm, mặt tràn ngập vẻ đau lòng, cô dịu dàng nói: “Hay là cậu về phòng làm việc đi?”
Phạm Điềm ghét bỏ nhìn Lâm Lạc: “Mình không muốn về đó ăn không ngồi rồi với hai cậu đâu.”
Lâm Lạc: “…”
Lâm Lạc giành lấy ly rượu trong tay cô ấy: “Đừng uống nữa, uống say ai trả tiền?”
Phạm Điềm cười cực kỳ thoải mái với Lâm Lạc, cô ấy lắc ngón trỏ: “Mình có cách!”
Nói xong, Phạm Điềm đứng dậy đi ra phía sau Lâm Lạc.
Lâm Lạc cầm ly rượu vang đỏ lên lên uống một ngụm, còn chưa nuốt xuống đã nghe thấy giọng nói của Phạm Điềm ở phía sau: “Người anh em, trông đẹp phết nhỉ, đi chơi không?”
Lâm Lạc suýt nữa phun hết rượu ra, rượu nghẹn ở họng, cô nuốt xuống một cách khó khăn rồi lập tức đứng dậy đi kéo Phạm Điềm lại.
Vừa xoay người đã phát hiện người đứng trước Phạm Điềm là Triệu Triết Nguyên, tầm mắt của Lâm Lạc vẫn chưa rời sang chỗ khác, cô cảm nhận được áp suất khí ở xung quanh hơi thấp, bên trái phía trước còn có một ánh mắt đáng sợ đang nhìn cô.
Lâm Lạc cúi đầu, mắt nhìn sang bên trái, sau đó lập tức thu hồi tầm mắt khi nhìn thấy chiếc áo khoác quen thuộc, cô đảo mắt, nhíu mày kéo Phạm Điềm trước.
Làm xong một loạt động tác này, sau lưng cô đã toát một lớp mồ hôi mỏng.
Đúng là đi đâu cũng gặp.
Với sức chịu đựng mạnh mẽ, Lâm Lạc thanh toán, vội vàng kéo Phạm Điềm say mèm ra khỏi quán bar.
Cô đưa Phạm Điềm về ký túc xá của mình, dỗ cô ấy rửa mặt chải đầu và lên giường ngủ, sau đó bắt taxi đến chung cư của Giang Vân Cảnh.
Có một số việc vẫn phải nói rõ ràng.
*
Lâm Lạc đứng trước cửa nhà Giang Vân Cảnh hơn nửa tiếng, vẫn không thấy anh quay về, đang chuẩn bị lấy chìa khóa ra mở cửa thì nghe thấy thang máy đến tầng phát ra tiếng “Đinh” ——
Cô vội vàng cất chìa khoá vào túi áo.
Lâm Lạc cúi đầu, cụp mắt, tay cô giấu trong túi siết chặt nắm đấm.
Cô thoáng nhìn thấy người đàn ông đi về phía mình, lúc lướt qua cô lại không hề dừng chân.
Quanh người anh toả ra mùi rượu thoang thoảng.
Chắc chắn đã uống rượu. Thật là.
Mắt Giang Vân Cảnh nhìn thẳng, anh đi đến cửa, lúc cắm chìa vào ổ khoá, tay dừng lại một lát.
Anh lặng lẽ thả chậm tốc độ mở khoá, nhưng người ở phía sau không nói và không làm gì.
Giang Vân Cảnh nhíu mày mở cửa rồi bước vào, đóng cửa lại mà không hề do dự.
Động tác liền mạch dứt khoát.
Lâm Lạc bị tiếng “Rầm” phát ra khi đóng cửa làm cho giật cả mình.
Cô li3m môi, khuyên bản thân mình rằng đàn ông uống say rất trẻ con.
Cô ở bên ngoài thêm một lát, Giang Vân Cảnh vẫn không mở cửa cho cô, Lâm Lạc yên lặng lấy chìa khoá vừa bị cô nắm chặt trong tay ra khỏi túi.
Đồng thời không quên tiếp tục khuyên bản thân, anh không mở cửa cho mình là vì uống say, có lẽ lúc này đang nằm ngủ trên sofa.
Nhưng cửa vừa hé mở, bàn tay đặt trên chốt cửa của cô đã bị một bàn tay to nắm lấy, sau đó cả người bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Lưng cô tựa lên lồ ng ngực ấm áp của người đàn ông, hơi thở nóng rực của anh phả lên tóc cô.
Lâm Lạc ngơ ngác nhìn Giang Vân Cảnh đóng cửa lại, sau đó còn chưa hoàn hồn, tay của anh đã đặt lên eo cô, xoay nhẹ một cái, làm cô quay đầu lại.
Lâm Lạc bị Giang Vân Cảnh giam giữa cửa và vòng tay của anh, bây giờ trong hơi thở của cô toàn là mùi hương quen thuộc của người đàn ông.
Cô ngước mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của Giang Vân Cảnh, bỗng nhiên cô nở nụ cười hồn nhiên. Lâm Lạc chậm rãi giơ tay xoa mặt anh, má lúm đồng tiền xuất hiện: “Em sai rồi, em chép sách, anh đừng giận nữa nhé?”
Lâm Lạc nhón mũi chân, tiến về phía trước, hôn lên cằm anh.
Cô lẩm bẩm: “Giận sẽ xấu đó, tuy rằng anh trông như thế nào em cũng thích…”
Giang Vân Cảnh nhìn cô, đôi mắt đen láy sâu thẳm dần được ánh đèn thắp sáng, lúc chuyển động như pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.
Tay phải của anh ôm chặt vòng eo thon gọn của cô, tay trái che kín mắt cô, cảm nhận được cảm giác như con bướm vỗ cánh dưới lòng bàn tay.
Giọng anh trầm khàn, giống như rượu vang đỏ được ngâm cách đây rất lâu, anh gằn từng chữ một: “… Anh là gì của em?”
Lâm Lạc bị anh làm cho căng thẳng, cô không kịp suy nghĩ, thuận miệng đáp một câu: “Anh là nước đường của em.”
Nói xong mới nhận ra anh giận vì lần trước cô nói hai người không có quan hệ gì.
Cô nhếch môi, không nhịn được cười, lẩm bẩm một câu: “Đáng yêu quá.”
Lâm Lạc đang định duỗi tay ôm eo Giang Vân Cảnh, trước khi cô chạm vào eo anh, mùi rượu thoang thoảng và mùi Trung dược trên người anh đã chui vào mũi cô.
Hơi thở của đối phương dần trở nên dồn dập, môi anh không còn m út môi cô nữa, chiếc lưỡi ướt át trơn trượt chui vào miệng cô trong lúc cô phân tâm.
Cô không khỏi nuốt nước bọt, cái tay nắm lấy vạt áo của anh dần chui vào bên trong.