Em Ngọt Hơn Cả Mật

Chương 24



Editor: Gấc.

Giang Vân Cảnh vừa về phòng bệnh, Lâm Lạc đã vội vàng hỏi: “Mẹ em nói gì với anh vậy? Có nói xấu em không?”

Giang Vân Cảnh nhìn Lâm Lạc, chậm rãi nở nụ cười: “Ăn vụng bim bim nhân lúc anh không ở đây? Hửm?”

Lâm Lạc nhìn nụ cười ranh mãnh của anh, âm cuối của chữ “Hửm” còn kéo dài, cô lập tức tỏ vẻ đáng thương: “Em tưởng mẹ em đã giải thích về vấn đề này cho anh biết rồi, bà ấy tự mang tới để ăn, anh không thể vu oan giá họa cho em.”

Lười nghe cô giải thích, Giang Vân Cảnh liếc nhìn cô, rót một cốc nước cho mình, ngồi xuống đọc sách.

Lâm Lạc cầm điện thoại tiếp tục xem show giải trí, một lát sau, cô càng xem càng buồn ngủ, mí mắt cứ đánh nhau.

Tay cô không thể cầm điện thoại nữa, mặc cho điện thoại nằm trên bụng, đầu óc chỉ còn lại một chút ý thức.

Trước khi đôi mắt nhắm hẳn, Lâm Lạc mơ màng nhìn thấy Giang Vân Cảnh đi tới, anh lấy điện thoại trên bụng cô, mặt anh từ từ tới gần cô ——

Trong một khoảng thời gian dài, mặt anh đều ở chiếc điện thoại trước mắt Lâm Lạc.

Cuối cùng, anh khom lưng, môi anh chạm vào trán cô.

Cảm giác mềm mại tinh tế, ấp áp, nhẹ nhàng, giống như chạm vào một miếng kẹo bông gòn.

Lâm Lạc giãy giụa giữa ngủ và không ngủ, sắc đẹp và không một hồi lâu, cuối cùng không đánh thắng cơn buồn ngủ nặng nề nên ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, cô nghe thấy tiếng của bố mình và Giang Vân Cảnh, Giang Vân Cảnh lại đang chăm chỉ nói gì đó liên quan đến những thứ bệnh nhân không được ăn.

Mà bố cô không hổ là nam thần trong cảm nhận của cô, ông đang cố gắng nói với một bác sĩ rằng cô luôn ăn những thứ này mỗi khi bị ốm, ăn một lần là lập tức khỏi bệnh.

Ban đầu Lâm Lạc hơi mơ màng, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, nghe thấy lời bố nói, cô không nhịn được nở nụ cười.

Bố Lâm nghe thấy tiếng thì lập tức nói với Giang Vân Cảnh: “Con rể, con thấy chưa, nhắc tới đồ ăn một cái là con bé này cười đến tỉnh luôn.”

Lâm Lạc: “…”

Sắc mặt của Giang Vân Cảnh khá hơn, anh khẽ gật đầu.

Anh cực kỳ đồng tình với hai chữ con rể, còn về những thứ khác thì anh sẽ từ từ tính sổ với Lâm Lạc sau khi bố Lâm đi.

Lâm Lạc trợn mắt, gọi bố trước, sau đó cười nhìn về phía Giang Vân Cảnh.

Bố Lâm lướt qua Giang Vân Cảnh, đi đến tủ đầu giường, lấy một đống đồ ăn vặt ra khỏi túi, nói với Lâm Lạc: “Bố mang bò cay, rong biển, khoai lát, cổ vịt, xoài sấy mà con thích nhất này…”

Phát hiện tủ đầu giường không đủ để chứa, bố Lâm đưa túi cho Lâm Lạc: “Còn có các loại kẹo cứng kẹo mềm đủ vị, con ăn một cái khi uống thuốc là không thấy đắng nữa.”

Lâm Lạc nói lời lẽ cương trực dưới ánh mắt sắc bén của Giang Vân Cảnh: “Bố, bố mang về đi, con không phải trẻ con.”

Nói xong, cô lén giấu túi vào trong chăn, thoáng nhìn thấy vẻ mặt của Giang Vân Cảnh càng tối hơn, động tác nhét của cô càng thêm vui vẻ.

Bố Lâm còn có việc, ông nói một câu “Con rể vất vả rồi” với Giang Vân Cảnh, sau đó rời đi.

Giang Vân Cảnh đi đến bên cạnh Lâm Lạc với vẻ mặt vô cảm, giọng nói lạnh lùng vô cảm: “Lấy ra đây.”

Lâm Lạc định đánh lạc hướng Giang Vân Cảnh, cô chỉ ra ngoài cửa sổ: “Nhìn kìa! Trên trời có phượng hoàng vàng đang bay!”

Giang Vân Cảnh dở khóc dở cười, tính trẻ con của cô gái này lộ hết ra ngoài khi bị ốm.

Anh không định nói lý với cô bởi vì cô sẽ không nghe.

Lâm Lạc thấy Giang Vân Cảnh vẫn nhìn chằm chằm mình, không có hứng thú khám phá thế giới thần kỳ, cô biết điều lấy túi ra và ném lên tủ đầu giường.

Lúc này cô còn không quên giải thích cho mình: “Thật ra em không hề muốn ăn, chủ yếu những thứ này đều là tấm lòng của bố em.”

Giang Vân Cảnh nhếch môi, phối hợp gật đầu, giọng nói dịu dàng: “Ừ. Tiếp tục xem phượng hoàng vàng đi.”

Lâm Lạc quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, phát hiện rèm vẫn kéo xuống, cô khịt mũi: “Anh kéo rèm lên đi, chắc chắn bên ngoài có phượng hoàng vàng…”

Còn chưa dứt lời, một chiếc kẹo m út đột nhiên bị nhét vào miệng

Lâm Lạc ngậm kẹo m út vị dâu tây, cười cực kỳ rạng rỡ với Giang Vân Cảnh.

Mi mắt cong cong, con ngươi đen láy trong trẻo, làn da trắng nõn như tuyết, mỹ nhân Giang Nam điển hình.

Giang Vân Cảnh ngẩn người trong chốc lát, anh chợt giơ tay rút kẹo ra, tay cầm kẹo đong đưa nhẹ, kẹo m út tròn màu đỏ lăn trên đôi môi đỏ mọng của Lâm Lạc.

Đôi mắt nhìn anh của Lâm Lạc dần trở nên sâu thẳm, cô không khỏi nuốt nước bọt.

Cảm giác dính nhớp trên môi rất rõ ràng, cô mím môi, siết chặt ga giường.

Lâm Lạc bỗng nhắm mắt lại, lông mi cong như cánh bướm vẫy liên tục.

Hơi thở của anh trộn lẫn mùi thơm của kẹo, phả lên chóp mũi cô, hơi ngứa ngáy, ngay khi cô định giơ tay lên phía trước —— Môi cô bị anh ngậm lấy, lúc thì m út vào, khi thì li3m nhẹ.

Sau khi đường trên môi bị li3m sạch, đầu lưỡi của anh nhanh nhẹn chui vào miệng cô, quấn lấy lưỡi cô. Hơi thở của Lâm Lạc càng lúc càng dồn dập, hai tay cô ôm chặt vòng eo thon gầy của người đàn ông, tay nhỏ nắm chặt áo anh.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng đối phương cũng buông cô ra.

Lúc này cô mới có cảm giác, môi nhức, lưỡi tê dại, đầu choáng váng.

Lâm Lạc vùi đầu vào lòng anh, khàn giọng chỉ trích: “Bi3n thái! Người ta vẫn là người bệnh đó!”

Cô vẫn nói chuyện bằng giọng mũi nặng.

Tai nghe thấy nhịp tim dữ dội của người đàn ông, Lâm Lạc đau lòng than thở: “Sao em lại cảm thấy h@m muốn của anh càng lớn hơn khi em bị bệnh nhỉ?”

Giang Vân Cảnh ôm eo cô bằng một tay, tay còn lại cầm kẹo m út chưa ăn xong, cằm đặt lên đầu Lâm Lạc, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Vậy à?”

Lâm Lạc hừ một tiếng, cơ thể vặn vẹo đủ kiểu ở trong lòng anh: “Anh đang thừa nhận à? Đúng không?”

Hơi thở của Giang Vân Cảnh nặng nề hơn, anh không trả lời.

Lâm Lạc cù anh, bàn tay nhỏ sờ lung tung trên vòng hông rắn chắc của anh, cô lăn lộn một hồi lâu, đối phương vẫn vững như Thái Sơn, không hề nhúc nhích.

Lâm Lạc thất vọng đẩy Giang Vân Cảnh ra: “Hoá ra anh không có máu buồn, em không muốn làm bạn với anh nữa.”

Cô liếc nhìn chiếc kẹo trong tay anh: “Em tặng anh chiếc kẹo đã chứng kiến tình bạn của chúng ta, anh đi đi.”

Giang Vân Cảnh lại nhét kẹo vào miệng Lâm Lạc, trầm giọng trả lời: “Nằm mơ đi.”

Lâm Lạc lấy kẹo ra, nở nụ cười cưng chiều: “Vậy em đành phải cố gắng không so đo với anh.”



*

Ngày Lâm Lạc xuất viện, Triệu Triết Nguyên lái xe tới.

Thấy thầy Triệu phong cách quyến rũ, Lâm Lạc kéo vạt áo của Giang Vân Cảnh, nghiêm túc nói: “Lần trước thầy ấy lấy tranh của em, ép em và bạn cùng phòng ra ngoài uống rượu.”

Triệu Triết Nguyên dừng bước, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lâm Lạc: “Bạn học Lâm Lạc, nói dối không chớp mắt, em không muốn qua môn này nữa à?”

Nghe vậy, Giang Vân Cảnh ngước mắt nhìn Triệu Triết Nguyên: “Đi hỗ trợ dọn đồ đi.”

Cái tên bao che này!

Triệu Triết Nguyên tặc lưỡi, Giang Vân Cảnh có bạn gái quên bạn.

Anh ấy đau lòng nói: “Tôi tới đưa chó cho cậu, chó nhà cậu phá nhà tôi mấy ngày rồi, bây giờ mang nó về được chưa?”

Giang Vân Cảnh ung dung “Ừ” một tiếng, sau khi nói rõ cho Triệu Triết Nguyên biết có bao nhiêu món đồ cần dọn, anh đẩy xe lăn ra đi về phía cửa bệnh viện.

Lâm Lạc nói đùa với Giang Vân Cảnh: “Chúng ta đặt tên con trai là đội trưởng phá dỡ nhé, tên này nghe ngầu ơi là ngầu!”

Giang Vân Cảnh bật cười, đuôi mắt cong lên: “Nó có tên.”

Lâm Lạc tò mò hỏi: “Tên là gì?”

Giọng nói của Giang Vân Cảnh như trộn mật: “Lạc ngốc.”

Lâm Lạc: “…”

Người này đang mắng cô trá hình?

Lâm Lạc nhìn khắp nơi, thấy tay Giang Vân Cảnh đặt trên lưng ghế, cô há miệng cắn một cái.

Đầu lưỡi mềm mại của cô chạm vào da tay, Giang Vân Cảnh bỗng cảm thấy Samoyed hơi dư thừa.

Triệu Triết Nguyên xách một vali to ra ngoài, vừa nhìn thoáng qua đã thấy cặp đôi đang liếc mắt đưa tình ở cửa, trong lòng rất tức giận và bất bình, trong đôi mắt đào hoa chỉ còn sót lại vẻ khinh thường.

Sau khi cất hết đồ vào xe, Triệu Triết Nguyên lườm hai người họ: “Tôi chờ ở cửa nhà hai người nhé.”

Giang Vân Cảnh ném chìa khoá cho anh ấy: “Cậu mang đồ lên trên trước đi. Tôi muốn đi siêu thị.”

Triệu Triết Nguyên: “…”

Thấy Triệu Triết Nguyên tức đến mức mất hết phong độ, Lâm Lạc vội vàng nói: “Bọn em đi mua đồ ăn, làm một bữa lớn mời thầy ăn.”

Triệu Triết Nguyên khẽ cười, khó xử cất chìa khóa vào túi.

*

Giang Vân Cảnh đẩy Lâm Lạc ra khỏi thang máy, thấy cửa nhà mở ra, mà Triệu Triết Nguyên đang trêu Samoyed: “Phá phách nhà cửa đi, chẳng phải mày giỏi lắm à? Mau phá cái nhà viết đầy chữ “thấy sắc quên bạn” này đi!”

Samoyed nheo mắt, nằm im trên cái đệm mềm mại.

Triệu Triết Nguyên lấy một cái gối trên ghế sofa, khua khua trước mắt Samoyed: “Cắn đi!”

Lâm Lạc lấy điện thoại ra, đưa tới trước mặt Giang Vân Cảnh: “Muốn báo cảnh sát không?”

Nhắc tới báo cảnh sát, Giang Vân Cảnh liếc nhìn cô: “Im miệng.”

Lâm Lạc không rõ lý do, không biết tại sao anh lại quát mình.

Cô ôm ngực, tỏ vẻ đau lòng muốn chết: “Có phải anh nhớ tới những điểm tốt của thầy ấy… Cho nên anh muốn vứt bỏ em, cùng thấy ấy…”

Lâm Lạc lại quay đầu nhìn vào nhà, đang định chỉ vào Triệu Triết Nguyên và hỏi Giang Vân Cảnh, lại phát hiện Samoyed lao tới.

Cô sợ tới mức giật cả mình, nhảy lò cò ra sau xe lăn.

Giang Vân Cảnh ngăn con Samoyed to lớn lại, lạnh lùng nói: “Đi vào.”

Samoyed lắc cái đuôi, lại nhìn Lâm Lạc, sau đó xoay người vào nhà.

Lâm Lạc vừa định nói cái gì đó, bỗng thoáng chú ý tới Triệu Triết Nguyên đang ôm bụng cười to, cuối cùng chẳng muốn nói gì cả.

Vừa rồi cô chỉ cảm thấy bây giờ không tiện tắm rửa, không muốn dính lông chó, cho nên nhảy ra.

Ai thích cười thì cho người đó cười.



Giang Vân Cảnh ở trong bếp nấu cơm, Lâm Lạc và Triệu Triết Nguyên ở trong phòng khách buôn chuyện.

Triệu Triết Nguyên ăn đồ ăn vặt mà bố Lâm mang cho Lâm Lạc: “Em định xin nghỉ một tháng à?”

Lâm Lạc uống nước lọc, ủ rũ nói: “Vâng, tháng sau có chương trình học kết thúc, phải thi.”

Triệu Triết Nguyên đưa khoai lát cho cô: “Ăn không?”

Mắt Lâm Lạc bừng sáng, khóe môi cong lên: “Cảm ơn!”

Đang định duỗi tay cầm lấy thì nghe thấy trong phòng bếp có tiếng ho, Lâm Lạc dừng động tác.

Triệu Triết Nguyên xua tay: “Cổ họng của cậu ấy đã không tốt từ bé rồi, cứ kệ cậu ấy.”

Sau đó Lâm Lạc yên tâm thoải mái bỏ một đống vào miệng, còn chưa kịp nuốt xuống, bóng dáng của Giang Vân Cảnh đã va vào mắt.

Sắc mặt anh tối sầm, giọng nói lạnh lùng: “Hai người đừng ăn tối nữa.”

Lâm Lạc đang định đổ tội, không ngờ Triệu Triết Nguyên lại đi trước cô một bước: “Tôi không cho em ấy ăn, em ấy cứ cướp của tôi.”

Lâm Lạc yên lặng nhai nuốt, thầm nghĩ: Quả nhiên bốc phét thì phải trả giá.