Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian

Chương 74: Có bao giờ nghĩ đến người khác không?



Edit: Carrot – Beta: Cún



“Xem ra vẫn phải đặc biệt đến Đại sứ quán York để bàn chuyện này.” Lý Lâm Phong nói, “Ngoài ra, việc York không mời chúng ta, có phải là không muốn duy trì quan hệ với chúng ta nữa không?”

Tống Dịch nói: “Tuy rằng giữa chúng ta và York thường có những chuyện không hay, nhưng hai nước cần hợp tác trong nhiều lĩnh vực, không dễ dàng trở mặt, hiện tại cũng không có vấn đề nào về nguyên tắc dẫn đến trở mặt, vì vậy việc lần này không mời chúng ta tham gia hoạt động tại đại sứ quán không cần phải suy diễn quá nhiều.”

Thang Lâm vẫn luôn lắng nghe cuộc nói chuyện của Tống Dịch và Lý Lâm Phong, nghe đến đây, cô lên tiếng: “Theo tôi thấy, việc không mời chúng ta tham gia hoạt động tại đại sứ quán là vì York đã ngừng viện trợ xây dựng bệnh viện cho Sisby, còn bệnh viện do chúng ta viện trợ thì lại đang tiến hành thuận lợi, thái độ của Sisby đối với york có hơi tế nhị. Mà khoảng thời gian trước, ngài Ngoại trưởng Jovan của Sisby lại đến nhờ tôi giúp chọn quà sinh nhật cho con gái, đây là một cách bày tỏ sự hữu nghị đối với chúng ta. Đại sứ Meyer của York chắc chắn rất tức giận về chuyện này, không muốn chúng ta luôn xuất hiện ở nơi công cộng, chỉ muốn làm nguội lạnh mối quan hệ với chúng ta.”

“Những người của đại sứ quán khác chưa chắc đã nghĩ như vậy, họ sẽ suy đoán rằng giữa chúng ta và York có hiềm khích.” Lý Lâm Phong nói.

“Giữa tất cả các quốc gia và York ít nhiều đều có hiềm khích, đây là chuyện rất bình thường.” Thang Lâm nói.

Lý Lâm Phong liếc nhìn Thang Lâm một cái, không phải cảm thấy cô nói sai, mà là cho rằng cô nói cũng đúng, anh nhất thời im lặng.

Tống Dịch liếc nhìn Lý Lâm Phong và Thang Lâm một cái, Lý Lâm Phong cũng có lúc bị Thang Lâm nói cho không nói nên lời, anh không khỏi mỉm cười.

“Vậy thì vẫn phải đích thân đến thăm ông Meyer?” Lý Lâm Phong lại nói.

Tống Dịch nói: “Cũng không cần thiết. Ba ngày nữa chúng ta cũng tổ chức hoạt động tại đại sứ quán.”

“Sẽ mời Đại sứ quán York?” Lý Lâm Phong hiểu ý của Tống Dịch, Tống Dịch muốn nói chuyện với ông Meyer trong hoạt động tại đại sứ quán Trung Quốc, hơn nữa hoạt động tại đại sứ quán từ trước đến nay là một cách để đại sứ quán các nước giao lưu và tuyên truyền.

Tống Dịch gật đầu: “Đúng vậy. Hoạt động do Đại sứ quán York tổ chức không mời chúng ta, nhưng chúng ta không so đo với họ, vẫn phải mời họ như thường lệ, dù sao thì có nhiều bạn bè hơn là có nhiều kẻ thù. Điều này cũng cho thấy với những người cảm thấy vui mừng trong lòng vì cho rằng giữa chúng ta và York có hiềm khích rằng mối quan hệ qua lại giữa chúng ta và York vẫn bình thường.”

Lý Lâm Phong liên tục gật đầu, nhưng anh lại nói: “Cho dù chúng ta mời đại sứ quán York, không biết liệu ông Meyer có đến tham gia hay không.”

Thang Lâm thấy Tống Dịch đã nắm chắc phần thắng, trong mắt cô lộ ra ánh nhìn ngưỡng mộ, anh dường như tính toán được mọi thứ. Tuy nhiên, cô vẫn còn những lo lắng khác, cô nói: “Chỉ là, về phía ông Meyer, sau chuyện bệnh viện, chắc chắn ông ta không muốn vô cớ tạo điều kiện thuận lợi cho chúng ta, bao gồm cả việc tạo điều kiện cho doanh nghiệp Trung Quốc, cho nên ông ta mới để doanh nghiệp York đổi ý về chuyện đất đai.”

“Tham tán Tống và ông Meyer bàn chuyện này, e là có chút khó khăn.”

Lý Lâm Phong cũng cảm thấy như vậy.

Tống Dịch nói: “Không dễ dàng gì.”

Đêm đó, Thang Lâm như thường lệ đến phòng Tống Dịch. Tống Dịch vẫn đang làm thêm giờ, cô chờ một lát, chờ đến khi buồn chán, thấy trên bàn có giấy bút, nhớ lại chữ viết của Tống Dịch dù là bút cứng hay bút mềm đều vô cùng đẹp, có thể gọi là bậc thầy thư pháp, thế là cô ngồi xuống, cầm bút máy lên viết trên một tờ giấy.

Mấy chữ đầu cô viết rất cẩn thận, sau đó càng viết càng cẩu thả, cuối cùng cô bắt đầu dùng bút máy vẽ tranh.

“Tham tán Tống.” Bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa và tiếng gọi, là giọng của Tô Giang.

Thang Lâm thầm nghĩ, sao Tô Giang lại đến tìm Tống Dịch vào lúc này? Mà cô thì không thể mở cửa được. Trong phòng không có động tĩnh gì, Tô Giang tiếp tục gõ cửa, tiếng gọi cũng không ngừng, thật là kiên trì. Thang Lâm cau mày, Tô Giang kiên trì gõ cửa như vậy là có chuyện gì gấp sao? Cô có nên mở cửa không?

Nhưng nếu mở cửa rồi, mà Tống Dịch lại không có ở đây, cô lại ở trong phòng Tống Dịch, vậy thì mối quan hệ giữa cô và Tống Dịch sẽ bị lộ.

Thang Lâm đang do dự không biết có nên mở cửa hay không thì bên cạnh truyền đến giọng nói hùng hồn của Lý Lâm Phong: “Đừng gõ nữa, Tham tán Tống chưa về, vẫn đang làm thêm giờ ở văn phòng.”

Tô Giang nói: “Tôi thấy đèn trong phòng Tham tán Tống vẫn sáng, còn tưởng anh ấy ở trong phòng.”

“Không có.” Lý Lâm Phong quả quyết nói.

Tô Giang “Ồ” một tiếng, nói cũng không phải chuyện gì gấp, anh đi ngang qua đây, thấy phòng Tham tán Tống vẫn sáng đèn, thế là mới muốn đến tìm Tham tán Tống. “Tôi về đây, ngày mai sẽ nói với Tham tán Tống.”

Thang Lâm nghe thấy tiếng bước chân Tô Giang rời đi và tiếng anh nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ là Tham tán Tống quên tắt đèn?”

Tô Giang rời đi, Thang Lâm thở phào nhẹ nhõm, cô quên mất là mình đang bật đèn trong phòng Tống Dịch, đã để lộ là trong phòng có người. Vừa nãy coi như Lý Lâm Phong đã giải vây cho cô, thật không ngờ, khóe miệng Thang Lâm khẽ nhếch lên. Nhưng ngay lúc này tiếng “ừ hừ” truyền đến, Thang Lâm giật mình. Nhưng sau tiếng “ừ hừ” này thì không có tiếng động nào khác nữa.

Thang Lâm lẩm bẩm, sao cô cảm thấy Lý Lâm Phong biết cô ở đây, cố ý lên tiếng dọa cô vậy?

Cũng tại vì trong đại sứ quán cũng không có chỗ nào khác để hẹn hò, sau này cô đến phòng Tống Dịch phải tắt đèn mới được, Thang Lâm thầm nghĩ.

Tống Dịch mở cửa bước vào, thấy Thang Lâm ngồi bên bàn vừa viết vừa vẽ, thế là đi tới. “Đang làm gì vậy?” Tống Dịch đi đến bên cạnh Thang Lâm, ghé đầu nhìn.

Thấy bức tranh trên giấy cong môi cười: “Vẽ anh sao?”

“Thế nào?” Thang Lâm quay đầu đắc ý nhìn Tống Dịch.

Tống Dịch nói: “Sống động như thật, tay nghề không tệ. Xem ra, những năm này các phương diện đều tiến bộ không ít.”

Thang Lâm ngẩng đầu, cằm ngẩng cao: “Em vẫn luôn là nữ thần trong lòng nhiều người, đặc biệt là những năm anh bặt vô âm tín.”

Tống Dịch thuận thế dùng tay véo cằm cô, khẽ hôn lên môi cô một cái, cười: “Giỏi thật.” Rồi lại nói: “Gì mà bặt vô âm tín? Anh không ở Bộ Ngoại giao thì cũng ở nước ngoài.”

“Không gặp được người, không nói chuyện, không biết đang làm gì, không phải là bặt vô âm tín sao?” Thang Lâm nói.

Trong mắt cô lóe lên vài cảm xúc, trong cảm xúc đó có sự bực bội lúc đó, nghĩ lại thì nhiều nhất là sự tiếc nuối và tình cảm yêu thương cùng nhung nhớ giấu trong lòng.

Tống Dịch nhất thời cũng có chút thất thần.

Anh nói: “Công việc ngoại giao là như vậy.”

Tống Dịch đưa tay vuốt v3 chuỗi vòng tay ngọc trai đen Thang Lâm đang đeo trên cổ tay, anh chậm rãi nói: “Thỉnh thoảng.”

Thang Lâm hừ một tiếng, thỉnh thoảng mới nhớ tới, xem ra trước đây cô trong lòng anh quả nhiên không quan trọng, có lẽ trong lòng anh không hề có cô, vậy thì bây giờ cô trong lòng anh sẽ quan trọng đến mức nào? Tống Dịch nói: “Hằng ngày bận rộn công việc, có thời gian đâu mà nghĩ đến người khác? Chỉ là thỉnh thoảng vào lúc đêm khuya thanh vắng sẽ nhớ lại cô bé trước đây luôn đi bên cạnh anh, và giọng điệu khi yêu cầu tặng vòng tay ngọc trai đen làm quà sinh nhật qua điện thoại.”

Thang Lâm nghĩ đến lúc đó cô đối với anh hẳn là vừa yêu vừa oán, cố ý làm khó anh trong điện thoại, muốn anh tặng vòng tay ngọc trai đen.

Sở dĩ nói cố ý làm khó, là vì ở quốc gia anh đang công tác không dễ tìm được vòng tay ngọc trai đen.

“Còn nghĩ đến người khác không?” Thang Lâm bất mãn hỏi.

Tống Dịch: “Thời gian đêm khuya thanh vắng chỉ đủ để nghĩ đến một mình em.”

Thang Lâm nhếch môi, sau đó lại cười toe toét.

“Nhưng lúc em vào phòng phiên dịch anh còn không nhận ra em, anh hoàn toàn quên em rồi!” Thang Lâm lật lại chuyện cũ.

Tống Dịch cảm thán: “Đúng vậy, mấy năm không gặp em thay đổi nhiều quá.” Cô từ nhỏ đã xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp bây giờ lại khác trước kia, khiến anh nhất thời không nhận ra.

Câu trả lời này rõ ràng không làm Thang Lâm hài lòng, cô nói: “Dù có thay đổi thế nào anh cũng nên nhận ra chứ.”

“Đây là muốn tính sổ hả?” Tống Dịch nhìn vẻ mặt của Thang Lâm, cười khẽ.

Thang Lâm lại ngẩng cao đầu: “Bây giờ em bắt đầu giận rồi!”

Thang Lâm hừ một tiếng: “Đương…”

Chữ “nhiên” còn chưa kịp thốt ra thì môi Thang Lâm đã bị người ta chặn lại.

Tống Dịch vừa hôn cô vừa bế cô lên khỏi ghế, đổi anh ngồi xuống, sau đó đặt cô lên đùi mình.

“Bây giờ còn giận không?” Tống Dịch cúi đầu nhìn Thang Lâm, cười hỏi.

Thang Lâm bĩu môi một cái, rồi lại cong môi cười, nhẹ nhàng nhéo ngực anh một cái, sau đó vùi đầu cắn một cái, cuối cùng hai tay ôm lấy eo anh.

Tống Dịch lại cúi xuống hôn lên tóc cô một cái, sau đó một tay ôm eo Thang Lâm, một tay cầm tờ giấy trên bàn lên, bắt đầu xem chữ Thang Lâm vừa viết, anh nhận xét: “Mấy chữ đầu còn được, nhưng vẫn cần luyện tập, còn mấy chữ sau thì không thể nhìn nổi.”

Thang Lâm không hề để ý.

“Tìm cơ hội anh sẽ dạy em.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm lười biếng nói: “Không, em không muốn trở thành nhà thư pháp. Hơn nữa Tô Giang còn khen chữ em viết đẹp.”

Tống Dịch liếc Thang Lâm một cái, Tô Giang nịnh nọt này chẳng phải là đang lấy lòng sao? “Vậy nên anh ta khen, em liền nhận luôn hả?” Anh hỏi.

“Đương nhiên.” Thang Lâm nói, “Bây giờ em chỉ muốn ngủ trong lòng tham tán Tống thôi.”

Tống Dịch nhìn chằm chằm Thang Lâm, Thang Lâm không mở mắt.

“À đúng rồi, hy vọng ông Meyer thực sự sẽ quay lại tham gia hoạt động, hơn nữa em rất mong chờ cuộc đàm phán lần này của tham tán Tống và ông Meyer.” Thang Lâm nhắm mắt nói.

Hoạt động tại Đại sứ quán York kết thúc, thiệp mời của đại sứ quán Trung Quốc đã đến các đại sứ quán và lãnh sự quán.

Cargi cầm thiệp mời bước vào văn phòng đại sứ của mình, nói: “Đây là thiệp mời do đại sứ quán Trung Quốc gửi đến.”

“Ba ngày sau, Đại sứ quán Trung Quốc tổ chức hoạt động tại đại sứ quán.”

Ngồi sau bàn làm việc, ông Meyer nhận lấy thiệp mời từ tay Cargi, mở ra xem.

“Chúng ta có đi không?” Cargi hỏi.

Dù sao thì vì chuyện viện trợ xây bệnh viện lần này hoạt động mà bọn họ tổ chức không có mời Đại sứ quán Trung Quốc.

Ông Meyer cười nói: “Đương nhiên là phải đi rồi. Chúng ta không mời bọn họ, nhưng bọn họ lại mời chúng ta, bọn họ không muốn làm hỏng mối quan hệ, đương nhiên chúng ta cũng vậy.”

Đại sứ York, ông Meyer và Ngoại trưởng Cargi đến Đại sứ quán Trung Quốc đúng giờ.

Thang Lâm nhìn hai người, mỉm cười, Tống Dịch lại nói đúng rồi.

Hoạt động lần này do Đại sứ quán Trung Quốc tổ chức sắp xếp chỗ ngồi cố định, vị trí của Sisby và York ở những chỗ quan trọng nhất.

Về việc này, ông Meyer trong lòng rất vui vẻ, tạm thời quên cả chuyện viện trợ xây bệnh viện.

Trong hoạt động tại đại sứ quán, Tống Dịch và ông Meyer bàn về chuyện đất đai, Thang Lâm ngồi bên cạnh Tống Dịch làm phiên dịch, còn Lý Lâm Phong thì ngồi bên cạnh Tống Dịch để nghe Tống Dịch và Meyer đàm phán.

Thang Lâm dự đoán trước cuộc đàm phán này sẽ không dễ thành công, nhưng cuối cùng vẫn bị Tống Dịch đàm phán thành.

“Tôi sẽ cố gắng phối hợp với công ty bên chúng tôi, để họ chuyển nhượng đất cho công ty Trung Quốc mà ông Tống đề xuất.” Ông Meyer nói.

Nghe thấy lời này khóe miệng Thang Lâm liền hơi nhếch lên, vô thức quay đầu nhìn Tống Dịch, anh đặt hai tay lên tay vịn ghế, nói chuyện không nhanh không chậm, đàm phán có tiến có lùi, vẫn luôn tuấn tú nho nhã, cũng vẫn luôn khiến cô rung động.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com