Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian

Chương 61: Thang Lâm nói đúng



Edit: Carrot – Beta: Cún



Thang Lâm vẫn còn đang sốc, làm sao thư ký của một ngoại trưởng lại lấy ví của một người dân bình thường được chứ?

Cô chưa từng nghe nói đến chuyện này. “Chuyện này còn phải điều tra rõ ràng đã chứ?” Thang Lâm nói với Tô Giang.

Tô Giang gật đầu: “Chúng ta đợi một chút, nhân viên đang tiến hành điều tra thêm, sẽ sớm có kết quả thôi.”

Thế là Thang Lâm ngồi trong văn phòng của Tô Giang, cùng Tô Giang chờ kết quả điều tra.

Khoảng một tiếng sau, điện thoại trên bàn làm việc của Tô Giang lại reo. Anh nghe điện thoại xong liền quay sang nói với Thang Lâm: “Kết quả có rồi. Ví của Lý Kiến Bình đúng là do một thư ký của ngài Ngoại trưởng Jovan của Sisby lấy. Cô thư ký này tên là Anna.”

Thang Lâm cảm thán: “Thật không thể tin được!”

Tô Giang cũng chưa từng gặp chuyện như thế này.

“Cô thư ký Anna của Jovan đã lấy ví của Lý Kiến Bình như thế nào?” Thang Lâm lại hỏi.

Tô Giang đại khái kể lại sự việc. Lý Kiến Bình là một nhà báo, một tuần trước đã đến bộ ngoại giao Sisby để phỏng vấn, khi đó chỉ có Jovan và Anna có mặt.

Đang phỏng vấn giữa chừng thì Kiều Vạn đột nhiên có việc phải rời đi, thế là Lý Kiến Bình tiếp tục phỏng vấn thư ký Anna của Jovan.

Sau khi phỏng vấn kết thúc, Lý Kiến Bình rời đi, nhưng anh vừa đi được vài bước thì phát hiện ví của mình bị rơi lại ở phòng tiếp tân. Anh nhanh chóng quay lại tìm, vừa hay gặp Anna từ trong đi ra. Anh vội vàng hỏi Anna có thấy một chiếc ví màu đen nào không. Anna lắc đầu, nói không thấy, rồi rời đi.

Lý Kiến Bình tìm một vòng trong phòng tiếp tân nhưng vẫn không tìm thấy ví của mình.

Thang Lâm vẫn không dám tin, hỏi: “Lỡ như Lý Kiến Bình nhớ nhầm thì sao? Sao anh ấy chắc chắn ví bị rơi ở phòng tiếp tân, chứ không phải ở nơi khác?”

Tô Giang lại nói: “Bởi vì anh ấy để danh thiếp trong ví, khi đến phòng tiếp tân, anh ấy đã lấy một tấm danh thiếp từ trong ví đưa cho cô thư ký Anna của Jovan³.”

Thang Lâm hiểu ra, khi ở phòng tiếp tân Lý Kiến Bình vẫn còn ví, vừa rời khỏi phòng tiếp tân thì phát hiện ví biến mất, lúc đó xung quanh cũng không có ai, anh ấy lập tức quay lại tìm nhưng không thấy, vậy nên ví đã rơi ở phòng tiếp tân. Mà khi đó chỉ có thư ký Anna của Jovan ở trong phòng tiếp tân.

Nhưng Anna nói không thấy ví, Lý Kiến Bình đương nhiên không làm gì được Anna.

“Trong một tuần qua, Lý Kiến Bình đã nghĩ đủ mọi cách để lấy lại ví nhưng đều không được, cuối cùng đành phải đến đại sứ quán tìm chúng ta giúp đỡ.” Tô Giang lại nói.

“Trong ví có nhiều tiền không? Hoặc là có những thứ giá trị khác?” Thang Lâm hỏi.

Tô Giang gật đầu: “Trong ví có một xấp tiền mặt Sisby mà Lý Kiến Bình vừa đổi, tổng cộng là 20.000 tệ. Gia cảnh của Lý Kiến Bình bình thường, bị điều đến Sisby làm phóng viên, mọi chi phí đều rất tiết kiệm, vì vậy anh ấy nhất định phải lấy lại ví.”

Mà 20.000 tệ ở Sisby thực sự là một số tiền lớn.

Thang Lâm lại cảm thán: “Không thể tin được!” Và cô rất tán thành việc Lý Kiến Bình lấy lại những thứ thuộc về mình.

Tô Giang lộ vẻ khó xử: “Chỉ là chuyện này không dễ giải quyết. Liên quan đến ngoại giao, chúng ta còn phải xin ý kiến của tham tán Tống.”

Thang Lâm và Tô Giang đến văn phòng của Tống Dịch để tìm người.

Trong lúc đó, Thang Lâm vẫn đang nghĩ về việc tại sao Anna, một thư ký của bộ trưởng ngoại giao một nước, lại lấy ví của một người bình thường, cho dù 20.000 tiền mặt Sisby không phải là một con số nhỏ đối với người bình thường, nhưng liệu Anna có thèm chút tiền này không?

Tô Giang nghe thấy những thắc mắc này của Thang Lâm, liền nói: “Thực ra nghĩ kỹ lại thì cũng không phải là không thể. Bởi vì Sisby là một quốc gia rất nghèo nàn lạc hậu, cho dù là lương của thư ký Ngoại trưởng cũng không cao, một tháng chỉ có vài trăm tệ. Họ rất ít khi thấy ai mang theo 20.000 tệ tiền mặt. Mà bây giờ có 20.000 tệ tiền mặt trước mắt, thì có khả năng động lòng.”

Thang Lâm nghĩ một chút, cảm thấy lời Tô Giang nói cũng không phải là không có lý.

Nhưng cô vẫn cảm thấy chuyện này có hơi khó tin.

Thang Lâm và Tô Giang vừa nói chuyện vừa đến trước cửa văn phòng của Tống Dịch. Cửa văn phòng của Tống Dịch khép hờ, Tô Giang giơ tay gõ cửa.

Tống Dịch nói một tiếng “Mời vào”, Tô Giang đẩy cửa bước vào, Thang Lâm theo sát phía sau.

Tống Dịch đang ngồi sau bàn làm việc xử lý công văn.

Khi Tô Giang và Thang Lâm bước vào, anh ngẩng đầu nhìn hai người một cái, hỏi một câu “Có chuyện gì” rồi lại cúi đầu tiếp tục xử lý công văn.

Tô Giang kể lại sự việc cho Tống Dịch nghe, sau đó nhấn mạnh yêu cầu của Lý Kiến Bình là muốn nhanh chóng lấy lại ví.

Tống Dịch vẫn cắm cúi đầu, không trả lời.

Một lúc lâu sau Tống Dịch vẫn không nói gì.

Thang Lâm cho rằng Tống Dịch thấy chuyện mất ví chỉ là một chuyện nhỏ, bởi vì rất nhiều chuyện anh ấy đều sẽ nói “không ảnh hưởng lớn”, sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nước, thế là cô không nhịn được lên tiếng: “Tài sản của công dân Trung Quốc là thiêng liêng và bất khả xâm phạm.”

Tống Dịch nghe thấy giọng của Thang Lâm, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng anh vẫn nhìn cô mà không nói gì.

Thang Lâm lại không nhịn được nói: “Không thể để người ta bắt nạt lên đầu người Trung Quốc được.”

Thang Lâm cau mày, sao Lý Lâm Phong lại đột nhiên đến đây?

Tô Giang cũng giật mình, Lý Lâm Phong cũng biết chuyện này rồi sao?

Sau khi Lý Lâm Phong nói xong câu đó liền nhìn Tống Dịch nói: “Tham tán Tống, tôi vừa nghe người bên dưới nói về việc Lý Kiến Bình mất ví. Anna là thư ký của Jovan, Ngoại trưởng của Sisby, nếu như tìm Anna lấy lại ví, chắc chắn sẽ khiến Anna cảm thấy xấu hổ và tức giận. Trong quá trình giao lưu hợp tác giữa chúng ta và Sisby sau này, không chừng cô ta sẽ cản trở hoặc gây khó dễ. Quan hệ ngoại giao giữa hai nước Trung Quốc và Sisbg cũng có thể vì vậy mà trở nên căng thẳng. Vì một chuyện nhỏ như lấy lại ví mà ảnh hưởng đến đại cục quan hệ hai nước thì không đáng.”

Thang Lâm càng nghe càng cau mày, cô nói: “Có phải bí thư Lý quá thận trọng rồi không?”

Lý Lâm Phong nói: “Phàm làm việc gì cũng phải suy nghĩ chu toàn, không thể vì nhỏ mà mất lớn.”

“Nhưng yêu cầu của Lý Kiến Bình là muốn nhanh chóng lấy lại ví của anh ấy. Gia cảnh nhà anh ấy cũng không khá giả.” Tô Giang lúc này lên tiếng.

“Chuyện này cũng chỉ có thể là do anh ta xui xẻo thôi.”

“Việc lấy lại ví không thể mở miệng đòi lại, mà việc lấy lại ví từ tay thư ký của Kiều Vạn cũng không phải là chuyện dễ dàng.” Lý Lâm Phong tiếp lời.

Không khí trong văn phòng căng thẳng.

Mọi người đều nhìn về phía Tống Dịch, chờ Tống Dịch quyết định, còn Tống Dịch thì vẫn đang cắm cúi làm việc. Mọi người đều không biết quyết định của Tống Dịch, nhưng rõ ràng anh càng bình tĩnh thì mọi người càng sốt ruột.

Cuối cùng, Thang Lâm không nhịn được ho nhẹ một tiếng.

Lúc này Tống Dịch mới từ từ ngẩng đầu lên, anh nhìn Lý Lâm Phong, cười nói: “Nhìn vào đại cục, lời của bí thư Lý rất có lý.”

Lý Lâm Phong mím môi cười.

Thang Lâm cau mày, Tống Dịch tán thành quan điểm của Lý Lâm Phong rồi sao?

Mặc dù Lý Lâm Phong nói có lý, nhưng cô vẫn cho rằng chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy.

Tô Giang cũng coi như đồng ý với ý kiến của Lý Lâm Phong, bởi vì đại cục ngoại giao quả thực rất quan trọng, có lẽ chuyện này chỉ có thể không đi đến đâu, chỉ có thể coi như Lý Kiến Bình xui xẻo.

“Vừa rồi Thang Lâm nói gì ấy nhỉ?” Tống Dịch lại nhìn về phía Thang Lâm.

Thang Lâm nói một cách chính nghĩa: “Tài sản cá nhân của công dân Trung Quốc là thiêng liêng và bất khả xâm phạm. Không thể để người ta bắt nạt lên đầu người Trung Quốc được.”

Tống Dịch khẽ cười nói: “Ừm, cũng có lý.”

Lý Lâm Phong nhíu mày, ý gì đây?

Thang Lâm cũng nghi hoặc nhìn Tống Dịch, vậy, quyết định của anh là gì?

Chỉ nghe Tống Dịch lại nói: “Chuyện lấy lại ví từ chỗ thư ký của Jovan tôi sẽ xử lý. Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao hai nước.”

Thang Lâm hơi nhếch môi lên.

“Ngoài ra, Thang Lâm, nếu cô đã nói như vậy, đến lúc đó cô hãy cùng tôi đi đòi lại ví.” Tống Dịch lại nói.

Thang Lâm lén liếc mắt đưa tình cho Tống Dịch.

Tống Dịch thần sắc tự nhiên, bảo mọi người xuống, anh còn có việc bận.

Lý Lâm Phong rời đi.

Tô Giang đợi Thang Lâm cùng đi.

“Ồ, tôi có một việc muốn báo cáo với tham tán Tống, tôi đi sau.” Thang Lâm nói dối.

Tống Dịch ngẩng đầu nhìn Thang Lâm: “Muốn báo cáo chuyện gì?”

Thang Lâm đi đến trước mặt Tống Dịch, cúi đầu hôn lên tay anh đang đặt trên tài liệu, rồi cười nói: “Chỉ chuyện này thôi.”

Nói xong, quay người rời đi.

Bóng lưng của Thang Lâm thoáng chốc đã biến mất.

Tống Dịch cúi đầu nhìn tay mình, khóe miệng cong lên.

Hôm sau, Thang Lâm liền cùng Tống Dịch đi gặp Jovan.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com