Nói thật, ở Vận Châu có không ít nữ nhân ái mộ hắn, ai cũng có thân phận cao quý, gia thế hiển hách.
Hơn nữa, bọn họ đều là những cô nương đoan trang dịu dàng, dù có ghen tuông cũng sẽ không làm ầm ĩ.
Ta nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ta thấy trong thành có mấy cô nương cũng không tệ, hay là để ta bàn với mẫu thân, chọn vài người nạp vào phủ cho chàng nhé?"
Hắn không nói gì, hồi lâu sau bỗng bật cười lạnh, bế bổng ta vào phòng:
"Xem ra đêm qua ta vẫn còn nương tay quá, mới để nàng có sức nói những lời này."
Lúc đó, ta liền hối hận.
"Khoan đã! Ta nói đùa thôi, chàng đừng tưởng thật!"
Hắn ung dung cởi áo, để lộ lồng n.g.ự.c rắn chắc, không cho ta bất kỳ cơ hội nào:
"Đã muộn rồi."
!!
Người này quá ngang ngược!
Hắn tuổi trẻ cường tráng, thể lực lại tốt, ta thực sự không chịu nổi mới nghĩ đến chuyện nạp thiếp cho hắn.
Nào ngờ hắn còn giận dỗi!
Cứ như một con trâu cắm đầu cày bừa, chẳng nói chẳng rằng.
*
Lúc sau, có phó tướng đến báo tin, nói rằng phát hiện dấu vết địch quân sau núi.
Hắn mặc áo vào, nghiêng đầu nhìn ta: "Chuyện nạp thiếp sau này không được nhắc lại nữa."
Ta cuộn tròn trong chăn, mắt ngấn lệ gật đầu.
Hắn khẽ cong môi cười, cúi người hôn lên trán ta rồi mới rời đi.
*
Lần này hắn đi mất nửa tháng.
Sợ hắn trong quân doanh ăn uống kham khổ, mỗi ngày ta đều nấu cơm mang đến.
Hôm nay ta đang nấu canh thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Ta nhanh nhẹn chạy ra mở cửa, vừa định đùa rằng mũi hắn thật thính, mới nấu xong đã ngửi thấy mà tìm đến.
Nhưng vừa mở cửa ra, ta liền sững sờ—trước mặt ta là một thanh niên mặc áo bào xanh lục.
Ta chưa kịp mở miệng, hắn đã vung tay c.h.é.m mạnh xuống gáy ta.
Mọi thứ tối sầm.
*
Khi ta tỉnh lại, tay chân đều bị trói chặt.
Bên cạnh ta, Lục Bình Đình cũng bị trói giống hệt.
Nàng ta vùng vẫy, vội vàng kêu lên:
"Nàng mới là phu nhân của Bùi Thiếu Huyên, bây giờ đã bắt được nàng rồi thì mau thả ta ra đi!"
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy hai người đang ngồi trước mặt.
Người phía trước chính là chàng công tử mặc áo xanh lục, tóc búi cao, phong thái cao nhã.
Người phía sau là một hán tử râu quai nón rậm rạp, trừng mắt quát Lục Bình Đình:
"Câm miệng! Còn dám nhiều lời thì ta cắt lưỡi ngươi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng ta lập tức cắn chặt môi, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía ta.
Ta không buồn để ý, cúi đầu nhìn hai con thỏ đã chếc nằm trên đất.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Một lúc sau, ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào công tử áo xanh kia:
"Ta nấu ăn rất ngon, có thể nướng thỏ cho các ngươi ăn."
Hắn còn chưa lên tiếng, Lục Bình Đình đã nhanh chóng chen vào:
"Từ nhỏ nàng ta đã vào bếp, tay nghề nấu nướng thực sự rất giỏi! Để nàng ta nướng cá, nướng thỏ cho chúng ta ăn đi!"
"Keng—"
Hán tử râu quai nón rút kiếm ra, chỉ thẳng vào cổ Lục Bình Đình, dọa nàng ta tái mặt.