Duyên Cẩm Tú

Chương 8



Sợ chọc giận ta, hắn chẳng dám kêu cứu, ngoan ngoãn sai ma ma ngoài cửa đi gọi Liễu Diệp vào.

 

Đợi hắn dặn xong, ta lấy từ giày ra một mảnh khăn, úp lên miệng hắn.

 

Hắn trừng to mắt:

 

“Nàng… nàng dùng tất để bịt ta…”

 

Chưa kịp nói hết câu, mắt hắn trợn ngược, ngã vật xuống, bất tỉnh.

 

Đó là con bài tẩy mẫu thân từng để lại cho ta.

 

Bà nói, trong cái ác tuyệt đối, tiền bạc không phải vạn năng.

 

Khi lâm vào đường cùng, chỉ có thể tự cứu lấy mình.

 

Không ngờ, ta lại phải dùng nó lên chính hắn.

 

Ta nấp sau lớp màn dày.

 

Liễu Diệp bước tới bên giường, khẽ gọi tên Vương Ân.

 

Nhân lúc nàng ta chưa kịp phản ứng, ta nhanh chóng bịt miệng nàng ta, khiến nàng ta mềm nhũn ngã xuống giường.

 

Ta vội cởi y phục của nàng ta, thay lấy bộ váy nha hoàn.

 

Sau đó, kéo áo Vương Ân xộc xệch, giật chăn trùm cả hai lại một chỗ.

 

Lấy đức báo đức, lấy oán báo oán.

 

Nàng ta đã quên sạch ân tình xưa, ta cũng chẳng cần nương tay nữa.

 

Ra khỏi phòng, ta loạng choạng chạy qua hành lang quanh co.

 

Hầu phủ ta từng tới nhiều lần, quen thuộc đường lối.

 

Rất nhanh, ta tìm thấy cái “hang chó” mà Vương Ân từng chỉ cho ta lần trước.

 

Vừa rồi tuy ta đã lừa được ma ma canh cửa, nhưng muốn đường hoàng ra khỏi hầu phủ là điều không thể.

 

Hiện giờ, chỉ còn cách chui qua lỗ ch.ó này.

 

Mẫu thân từng nói: sống sót mới là quan trọng nhất.

 

Thể diện gì đó, quẳng cho ch.ó đi.

 

May là ta không bị mắc kẹt.

 

Khi nãy để giữ tỉnh táo, ta đã rạch tay mình, giờ vết thương đầy m.á.u, t.h.u.ố.c của hầu phu nhân bắt đầu phát tác.

 

Tệ hơn nữa, ta nghe thấy tiếng ồn ào từ cổng bên của hầu phủ truyền tới:

 

“Tản ra tìm, nàng ta không thể chạy xa được!”

 

Hỏng rồi, họ phát hiện nhanh như vậy sao?

 

Ta loạng choạng, đảo mắt nhìn quanh.

 

Phố Huyền Vũ toàn là phủ đệ của các đại gia tộc Đại Lương, chẳng có lấy một tửu quán hay khách điếm.

 

Những nhà quyền quý này quy củ ngặt nghèo, ta không có thiệp bái, gõ cửa cũng chẳng ai dám chứa chấp.

 

Huống hồ lúc này mặt ta đỏ bừng, chân tay mềm nhũn, e rằng chưa đầy một tuần trà nữa, t.h.u.ố.c sẽ hoàn toàn phát tác.

 

Đến khi ấy, nếu ta phát điên giữa phố mà cởi áo… thì cả đời này chẳng còn mặt mũi ở kinh thành nữa.

 

Giữa lúc tuyệt vọng, ta thấy một cỗ xe ngựa thấp thoáng, xa hoa mà kín đáo, đang chầm chậm lăn bánh về phía ta.

 

Trước khi vào hầu phủ, ta từng thấy nó đỗ bên đường, lúc ấy ta còn liếc nhìn qua một cái.

 

Con đường dài vắng lặng, chỉ còn tiếng bánh xe nghiến trên nền đá vang lên trong tai ta.

 

Bây giờ, đây là hy vọng duy nhất.

 

Ta loạng choạng lao tới, ngã sấp vào bên xe:

 

“Xin quý nhân… cứu ta…”

 

13

 

Trời không phụ ta, tay cuối cùng cũng bấu được vào vành cửa sổ xe ngựa.

 

Bị kéo đi gần hai trượng mới bị dừng lại.

 

“Cầu quý nhân cứu giúp.”

 

Đợi vài nhịp, mũi gươm sắc lạnh từ kẽ màn thò ra, kề vào cổ họng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ừ thì… trời có quay, nghiệp có trả.

 

Trong xe vọng ra một giọng nam lạnh lùng trêu ngươi:

 

“Lý do là gì?”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Phía sau, tiếng bước chân của lính hầu phủ vang vọng bên tai, ta vội nói gấp:

 

“Công tử, xin cho ta lên xe nói rõ.”

 

Mũi gươm rút vào, ta lật mình bò lên xe, ngay lập tức hạ màn, xe ngập trong nửa tối.

 

Lúc này ta mới nhìn rõ, một vị công tử vận huyền y thản nhiên tựa trên sạp mềm, miệng nhai một quả nho đã lột vỏ, trong veo như lưu ly.

 

Y liếc ta, đưa ra ba ngón tay.

 

Ta không hiểu ý, nói: “Cảm ơn công tử đã cứu.”

 

Y rút đi một ngón, chỉ còn hai ngón.

 

Hoá ra là muốn ta thuyết phục y trong ba câu. 

 

Ta đưa tay tháo dây áo.

 

Y khẽ nhếch môi cười lạnh, mang vẻ quỷ quyệt: 

 

“Chỉ có nhan sắc thế này, mỹ nhân kế có khác gì đâu.”

 

Y lật bàn tay, muốn đẩy ta bay khỏi xe.

 

May mà lúc này ta đã mò được một tờ ngân phiếu mười vạn lượng giấu trong lớp áo, rút ra đập lên bàn:

 

“Mười vạn lượng, xin công tử cứu ta! Đây là đặt cọc.”

 

Y bẻ mảnh ngân phiếu sờ nắn, không nói gì, chỉ chăm chú nhìn ta.

 

Lý trí trong ta chẳng còn bao nhiêu, ta nghiến răng: 

 

“Hai mươi vạn lượng, ta là con gái độc nhất của Mạc gia, ta trả được, không lừa đảo.”

 

Y nhíu mày, chợt cúi người sát lại gần.

 

Mọi thứ trước mắt ta chao đảo, chẳng phân rõ ánh sáng lung linh trong mắt hắn là ý gì.

 

Nghe y khẽ cười: “Ta đổi ý rồi, mỹ nhân kế thú vị hơn.”

 

Ta vốn bị t.h.u.ố.c hành hạ đến nửa c.h.ế.t, lại bị y với dung nhan tuyệt thế áp sát.

 

Trên người y thoảng mùi lan khẽ, như t.h.u.ố.c dẫn khiến huyết quản ta rộn ràng.

 

Bức tường lý trí sụp đổ, ta vòng tay móc lấy cổ y, thở hơi nóng lên cổ y:

 

“Vậy thì hai mươi vạn lượng, xin công tử cứu ta thoát khỏi lửa!”

 

Ta lao tới, đè y xuống sạp mềm.

 

14

 

Xe ngựa rung mạnh, y đau khẽ “hừ” một tiếng, nhướng mày cười:

 

“Tưởng nhặt được con mèo con đáng thương, hóa ra là một con mèo hoang có vuốt.”

 

Y giữ chặt cổ tay ta, giọng nói mang theo ý vị mập mờ:

 

“Hai mươi vạn lượng, phải đổi lại bằng việc ta phục vụ nàng mới được.”

 

Y nghiêng người tiến lại gần.

 

Đôi môi đỏ nhạt lạnh lẽo của y chỉ còn cách môi ta chừng một tấc.

 

Đầu óc ta nổ vang, ta nuốt mạnh một ngụm nước bọt.

 

Ta vô thức nghiêng đầu tới gần, nhưng đúng lúc ấy, bên ngoài xe vang lên giọng của Vương mẫu:

 

“Xin hỏi quý nhân, có thấy nha hoàn của phủ ta trốn ra ngoài không?”

 

Hơi thở ta cứng lại.

 

Trong xe hương ấm thoang thoảng, ánh sáng mờ nhạt, nam nhân nhìn ta bằng ánh mắt nửa cười nửa không:

 

“Không thấy, ta chỉ thấy một con mèo hoang gan to bằng trời.”

 

Vương mẫu do dự một thoáng rồi nói:

 

“Xin công tử thứ lỗi, quản gia phủ ta vừa mới thấy nha hoàn đó trèo lên xe của ngài. Nha hoàn ấy tâm tính giảo hoạt, mong công tử chớ để bị lừa.”