Duyên Cẩm Tú

Chương 13



Hoài Viễn Hầu theo sát, lập tức quỳ xuống:

 

“Tiện nội có thể được Vương gia chúc thọ là vinh hạnh của phủ Hầu. Hành vi hỗn láo của tiện nội, xin điện hạ tha thứ.”

 

Lúc này, những người khác cũng lần lượt quỳ xuống.

 

Ta cũng định quỳ, nhưng chưa kịp thì Lương Cẩm một bước nhảy, như dịch chuyển tức thời, đến đứng trước mặt ta, cúi người đỡ lấy:

 

“Tang Tang, nàng không cần quỳ!”

 

Hầu hết mọi người đều liếc ta một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.

 

Lương Cẩm mở chiếc quạt gấp màu đen.

 

Mặt quạt không vẽ hoa văn, chỉ dùng mực vàng vẽ một chữ “SÁT” khí thế ngút trời.

 

Gây cho người nhìn một cảm giác kinh sợ.

 

Y từ từ quạt quạt, cười: “Đứng dậy đi.”

 

Hoài Viễn Hầu đứng lên, hết sức kính cẩn:

 

“Xin mời Vương gia vào phủ uống chút rượu.”

 

Lương Cẩm mắt liếc quanh, dừng lại trên mặt Phù Thanh, mỉm cười nhẹ:

 

“Không cần, ở đây có vài người chưa xứng ngồi cùng bàn với bổn vương và Tang Tang. Bổn vương đến đón Tang Tang dùng bữa trưa, ai bảo nàng ấy không đủ tư cách ăn tiệc của phủ Hầu.”

 

Mặt Phù Thanh tái mét, sắc mặt Hoài Viễn Hầu cũng khó coi.

 

Nhất là khi chạm vào ánh mắt rạng rỡ như nắng ấm của Lương Cẩm, run rẩy đến tận xương.

 

Ông ta nghiến răng, quay người, tát một cái vào mặt Hầu phu nhân:

 

“Tiện nhân, dám bất kính với Mạc cô nương, khách quý như vậy.”

 

Cú tát này lực rất mạnh.

 

Mặt Hầu phu nhân lập tức sưng tấy.

 

Bà ta đỏ mắt, nhưng chỉ dám giận mà không dám nói.

 

Lương Cẩm cười nhạt: “Ngày đại hỷ, Hầu gia sao phải nổi giận.”

 

Y nắm tay ta: “Tang Tang, đi thôi!”

 

Phía sau, đám người đều cúi người tiễn.

 

Xuống đến bậc thang cuối cùng, Lương Cẩm quay lại, mỉm cười với Hoài Viễn Hầu, giọng bình thường:

 

“À đúng rồi, Hầu gia, nợ Mạc gia đừng quên trả sớm. Cuộn giấy này để Hầu gia, giữ gìn cẩn thận!”

 

23

 

Xe ngựa rẽ qua con phố dài, tiếng bàn tán phía sau như tiếng ong vo ve chui vào tai.

 

Ta khẽ nói lời cảm tạ:

 

“Tạ ơn điện hạ đã vì dân nữ mà ra mặt.”

 

Lương Cẩm liếc ta một cái, ánh mắt nghiêng nghiêng đầy ý trêu chọc:

 

“Tang Tang mà còn khách khí với bổn vương thế sao? Bổn vương đặc biệt chạy tới để chống lưng cho nàng, vậy nàng định báo đáp thế nào?”

 

Ta thử thăm dò: “Năm ngàn lượng… được không?”

 

Lời vừa dứt, Lương Cẩm liền bắt đầu cởi áo.

 

c.h.ế.t tiệt, chẳng lẽ y định bắt ta lấy thân báo đáp thật sao?

 

Lưng ta cứng đờ lại:

 

“Điện hạ, trong khế ước của chúng ta không có điều khoản đó.”

 

Y liếc ta một cái lạnh như băng, rồi giật áo xuống, lộ ra nửa thân trên.

 

Trên vai trắng trẻo rắn chắc của y là một vết thương mới, da thịt lật ra, chắc vừa rồi kéo áo đã làm rách miệng vết thương, m.á.u lập tức tràn ra, từng giọt đỏ tươi.

 

Không trách y lại mặc áo đỏ thẫm, thì ra là để che giấu thương tích.

 

“Điện hạ, ngài… đây là…”

 

Y khẽ hít một hơi lạnh:

 

“Ngẩn ra làm gì, giúp bổn vương bôi thuốc.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta… ta không biết làm.”

 

Y lại cười, nửa vai hở ra, giọng nói mị hoặc như ma mị:

 

“Bổn vương sẽ dạy nàng. Những gì nàng không biết, bổn vương đều có thể dạy.”

 

Ta hít sâu mấy lần, làm theo lời y chỉ, giúp y rửa vết thương, bôi thuốc, rồi băng lại.

 

“Điện hạ bị thương thế này là do đâu?”

 

Y đáp bình thản:

 

“Đa phần là do thích khách Thái tử phái đến, một tháng cũng phải có vài lần như vậy.”

 

Ta nhìn vào trong lớp áo, trong bóng tối thật sự có những vết sẹo dữ tợn chồng chất.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Y bất ngờ vòng tay qua, ôm chặt eo ta, kéo ta vào lòng:

 

“Vội đến chống lưng cho Tang Tang, không cẩn thận lại bị thương.”

 

Ta vùng vẫy định đứng lên:

 

“Để ta giúp điện hạ thay y phục.”

 

“Đừng động, Tang Tang.”

 

Giọng y thấp xuống, trầm mà khàn:

 

“Cứ để ta dựa vào nàng một chút như thế này.”

 

Xe ngựa vốn rộng, nhưng khi hai người ôm nhau, bốn phía bỗng trở nên chật chội.

 

Hơi thở chúng ta quấn lấy nhau, d.a.o động qua lại trong khoang xe hẹp.

 

Tai ta dần đỏ lên, đến sợi tóc cũng thấy căng thẳng.

 

Ta lấy hết can đảm ngẩng đầu tìm ánh mắt y, lại phát hiện y đã ngủ mất rồi.

 

Khi tỉnh táo, y giống như một con rắn hoa rực rỡ, đẹp đẽ, quyến rũ, nhưng chỉ cần sơ sẩy là sẽ c.ắ.n ta một nhát.

 

Còn lúc này, y nhắm mắt, hàng mi dài rủ xuống, lông mày hơi nhíu lại, giọt mồ hôi lăn trên sống mũi, hơi thở gấp gáp, miệng khẽ gọi: 

 

“Mẫu thân…”

 

Cảnh ấy khiến người ta… không kìm được mà thấy thương xót.

 

Xe ngựa dừng lại trước vương phủ, y khẽ động mi, chưa kịp mở mắt, tay đã bóp chặt lấy cổ ta.

 

Cả người ta bị y nhấc bổng lên bằng một tay, đầu đập mạnh vào trần xe, “cộp” một tiếng, đau đến mức nước mắt trào ra.

 

Lúc này y mới mở mắt, thấy là ta thì thoáng sững sờ, lập tức buông ra, tay kia đỡ lấy eo ta:

 

“Xin lỗi, dọa nàng sợ rồi sao?”

 

Ta ho khan mấy tiếng:

 

“Không… không sao.”

 

Thật muốn tự tát mình một cái.

 

Vừa rồi ta còn thấy y đáng thương cơ đấy.

 

Lương Cẩm nhìn ta chằm chằm:

 

“Nhưng mà Tang Tang, nàng còn đáng sợ hơn cả thích khách.”

 

Y đưa tay vén dải tua trên trâm cài tóc của ta, tiếng va chạm của kim ngọc vang lên, giọng y trong trẻo, lạnh mà kéo dài:

 

“Thích khách lại gần là để lấy mạng ta, còn Tang Tang lại gần, là để móc mất tim ta.”

 

24

 

Ai thèm trái tim y chứ, lại bán chẳng ra nổi hai đồng bạc.

 

Lương Cẩm hơi sốt, ta đưa y vào phủ xong, ta quay đầu định rời đi.

 

Thị vệ Mặc Thanh tiễn ta ra khỏi phủ.

 

Khi lên xe, ta không nhịn được hỏi:

 

“Hôm nay… có phải là ngày đặc biệt liên quan đến thân mẫu điện hạ không?”

 

“Đúng vậy, hôm nay là sinh thần thân mẫu điện hạ, điện hạ đi Đông thành tế lễ, trở về thành thì gặp thích khách, nghe nói cô nương vào phủ Hầu, điện hạ liền phi ngựa trở về ngay.”

 

“Y phục đều đã thay trên xe ngựa rồi.”