Từ Oánh mượn lời này, lần nữa nhắc đến việc tiễn ta đi: “Nếu đệ thấy nàng vẫn còn dùng được, đợi đến cuối năm sau khi nàng đến tuổi xuất cung, ta sẽ đưa nàng đến Hầu phủ của chúng ta, giúp Du đệ quản gia, thế nào?”
Từ Khôn Du cúi đầu nhìn ta, ta cúi đầu rất thấp, không biết phải đáp lời này thế nào.
Ngược lại là Từ Khôn Du bình tĩnh tự tin đáp: “Hiện giờ ta chỉ còn lại một mình tỷ tỷ là người thân, chuyện nhà, xin nguyện nghe theo tỷ tỷ sắp xếp.”
Nghe nói Hoàng đế đã ban thánh chỉ cho Từ Khôn Du, muốn y cưới đích nữ của Lâm Thừa tướng làm chính thê.
Chuyện này Từ Oánh không thể nhúng tay, nhưng với xuất thân của ta, nàng có thể sắp xếp cho ta một vị trí trắc thất của Nhất phẩm Quân hầu, cũng coi như ta là “gà rừng bay lên cành cao làm phượng hoàng” rồi.
Còn Từ Khôn Du thì sao, nói cho cùng, y một lòng chú tâm vào đại sự triều chính, không mấy coi trọng những chuyện này.
Chẳng qua là trước đây ta đã để lại cho y một ấn tượng tốt, bây giờ lại được chính tỷ tỷ y tiến cử, y thuận miệng đồng ý mà thôi.
Từ xưa đến nay, vương hầu tướng quân có vạn vạn người, có mấy ai bị tình duyên nam nữ ràng buộc.
Cho nên ta nhìn rõ, chỉ loanh quanh nói sang chuyện khác: “Nô tỳ còn lâu mới đến ngày xuất cung, nương nương bây giờ đã muốn đuổi người đi, xem ra là nô tỳ làm không tốt, nương nương không thích nữa rồi.”
Ta cười phá tan bầu không khí trang trọng: “Nô tỳ đã không tốt, sao dám đến Hầu phủ làm hại người?”
Từ Khôn Du cười nói: “Nếu nàng mà không đủ tinh tế, thì còn ai dám tự xưng là tâm tư lanh lợi?”
Từ Oánh chỉ nghĩ ta là vì Tần Quan Đàm, thở dài một tiếng, không muốn nói thêm, bảo ta tiễn Từ Khôn Du xuất cung.
Đi đến bên cung môn, tuyết vẫn thế, đêm vẫn thế.
Nhưng Từ Khôn Du không còn vẻ căng thẳng như lần trước, ngược lại ôn tồn khuyên ta đừng lo lắng: “Nàng thấy ta là một võ nhân, nhưng ta không ức h.i.ế.p người nhà, đó đều là việc của những kẻ đàn ông vô năng.”
“Huống hồ, nghĩ đến mấy năm nay nàng một lòng bảo vệ tỷ tỷ ta, ta cũng sẽ đối xử tốt với nàng cả đời.”
Y nói lời này quang minh lỗi lạc, ta cúi người đáp tạ.
Nếu chuyện này xảy ra trong hai năm đầu ta mới vào cung, ta nghĩ ta sẽ vội vàng đồng ý, chỉ sợ bọn họ đổi ý.
Nhưng gió mạnh tuyết lớn, ta như bị đông cứng cả đầu óc, nói lời từ chối khéo: “Hầu gia, ngài và ta đều mới hơn hai mươi tuổi, một đời rất dài, đường còn rất xa. Nếu thật sự ngài cảm kích lòng trung thành của nô tỳ đối với nương nương, thì cứ để nô tỳ tự mình lựa chọn.”
Từ Khôn Du khẽ cười một tiếng, mày mắt thanh tú:
“Nàng tốt nhất là chọn được một người tốt hơn ta, nếu không ta cũng không phục đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Y lại dặn dò ta về cẩn thận đường trơn trượt, rồi tiêu sái nhảy lên lưng ngựa, dải lụa đỏ trên mũ giáp bay phấp phới, cùng thân binh rời đi.
Lần này ta nhìn y, có lẽ vì y là người nhà của Từ Oánh, trong lòng ta cũng tự thấy thân thiết thêm vài phần.
Nguyện y mãi mãi giữ được vẻ thiếu niên khí phách hừng hực này, nguyện y sống lâu trăm tuổi.
9
Tần Quan Đàm tìm ta sớm hơn ta tưởng tượng.
Sáng sớm hôm sau khi tiễn Từ Khôn Du đi, hắn thỉnh chỉ nhập cung tấu báo chính sự, nhân tiện đến hậu cung thăm sinh mẫu hắn, sau đó vòng đến trước Tê Hà Cung.
Tuyết mỏng lất phất, rải đầy đất như ngọc vụn nát, lần này đến lượt hắn đứng dưới mái hiên, chờ ta gặp mặt.
Lý do hắn đến gặp ta, khá thú vị: “Mẫu phi nói chuẩn bị cho nàng một chiếc áo khoác nhỏ, ta nghĩ tiện đường xuất cung, liền mang đến cho nàng.”
Nơi ở của Tiết Tần gần cung môn hơn, hắn đến Tê Hà Cung, rõ ràng là đã đi đường vòng.
Mấy năm nay, nhờ thân phận hoàng tử dễ dàng ra vào cung, ta thường xuyên có thể nhìn thấy hắn.
Sau khi ta thúc đẩy hắn đến dự tiệc sinh thần của Tiết Tần, Tiết Tần liền xem ta như người nhà, ta đoán nàng ấy thường xuyên nói tốt về ta trước mặt Tần Quan Đàm, đại khái cũng sẽ giống Từ Oánh, hy vọng ta sau khi xuất cung vẫn có thể làm người thân cận.
Hậu cung có Tiết Tần theo dõi, nên tin tức truyền rất nhanh, hắn mới đến gấp như vậy.
Ta nhìn ra, dù hoàng thất bạc tình, nhưng Tần Quan Đàm đối với ta ít nhiều cũng có lòng.
Ai cũng sẽ quyến luyến bàn tay giúp đỡ khi mình gặp khó khăn.
Như Từ Oánh đối với ta, như ta đối với Tần Quan Đàm.
Đặc biệt là những năm tháng hắn tự thân vận động, những việc ta làm cho sinh mẫu Tiết Tần của hắn, đủ để khiến hắn cảm động.
Vì vậy, dù bình thường hắn không hề bộc lộ, lần này gặp ta, vẫn mang theo vẻ mặt hoảng loạn: “Nghe nói, Quý phi nương nương đã hứa gả nàng cho Từ Tiểu Hầu gia?”
Ta ngoan ngoãn gật đầu: “Nương nương xưa nay nhân ái với hạ nhân, người sợ nô tỳ đến tuổi xuất cung không tìm được chỗ tốt, nên mới làm chủ cho nô tỳ như vậy.”
“Sao lại không tìm được chỗ tốt?” Mày mắt đẹp đẽ của Tần Quan Đàm nhíu chặt, một tay giơ lên, như muốn nắm lấy cổ tay ta, nhưng cuối cùng lại thấy không ổn, đành gượng ép đặt lên dải buộc tóc của mình.