Đừng Uống Thuốc Bậy Bạ!

Chương 2



Nam nhân đi đến phía sau ta khi nào ta cũng không biết.

Đến tay một bàn tay lạnh buốt siết chặt cổ ta.

"Ngươi đã làm gì ta rồi?"

Giọng nói nghiến răng nghiến lợi, căm thù đến tận xương tủy.

Không khí bị đoạt đi từng chút một, ta dùng sức túm tay hắn: "Ngươi nghe ta giải thích, nghe ta giải thích đã!"

Tay của y không giảm sức, chỉ muốn bóp chết ta ngay.

Trong lúc hoảng loạn, tay chân ta quơ loạn.

Bỗng nhiên đẩy cùi chỏ ra sau...

Cộp...

Bỗng nhiên trong phòng vang lên tiếng trong trẻo.

Nam nhân kêu lên một tiếng đau đớn, vô thức thả lỏng ta ra. Hắn không tin được cúi đầu nhìn ngực mình.

Đột nhiên con ngươi co rụt lại.

Ta rất áy náy, vừa há mồm thở dốc, vừa tiện tay giật bộ y phục đưa cho hắn.

"Ừm, ngài mặc y phục trước đi."

Hắn vẫn không nhúc nhích, dường như hơi khó hiểu vì sao một đòn vừa rồi lại khiến y đau đớn như thế.

Ta có ý tốt giải thích: "Bây giờ ngài, có lẽ, có lẽ nhạy cảm hơn trước kia một chút."

Nam nhân không nói gì, mặt u ám như nước.

Ta run rẩy: "Ta có thể giải thích."

Hắn nhìn ta với vẻ âm trầm: "Giải thích đi."

Ta không hề nghi ngờ hắn sẽ nói câu tiếp theo là giải thích không tốt ta có thể đi gặp Diêm Vương gia.

Ta hít sâu một hơi, sau đó ôm bắp đùi của hắn than thở khóc lóc: "Hảo hán! Đều là sai lầm của ta! Vừa rồi ta ra ngoài viện nhặt được ngài, khi đó ngài bị trọng thương, đã hôn mê. Ta là người lương thiện, hiền lành, tấm lòng Bồ Tát, nhân cách cao thượng không cho ta thấy chết không cứu..."

Nam nhân đá văng ta ra, rút đao ra: "Ngươi c.h.ế.t được rồi."

Ta: "..."

"Vì cứu ngài, ta cho ngài ăn thuốc gia truyền, hiệu quả rất tốt, chỉ có chút tác dụng phụ."

Tác dụng phụ là gì, chuyện này không cần ta nói nhiều.

Nam nhân cau mày dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Ta vội nói: "Hảo hán ngài đừng vội, giữ mạng nhỏ của ta lại, ta có thể giúp ngài phục hồi thân thể về nguyên dạng."

Hắn nghe vậy mới phản ứng lại: "Thật chứ?"

Ta gật đầu.

Cho dù ta không có cách nào, chắc chắn hệ thống cũng sẽ có cách.

Hắn rụt đao lại: "Sáng ngày mai, ngươi đi theo ta."

*

Rất tốt, ta đã đạt được mục đích.

Hôm sau trời vừa sáng, nam nhân gọi ta dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta giúp hắn quấn ngực lại, theo hắn vào kinh thành.

Hắn dẫn ta đi, dừng lại trước một tòa nhà, giọng nói hơi trầm xuống: "Từ giờ trở đi, ngươi là tỳ nữ ta mới mua về phủ."

Ta cúi đầu khom lưng: "Vâng."

Nam nhân tên là Tiêu Tử Thanh, Đại Lý Tự thiếu khanh đương nhiệm.

Mặt ngoài vì nước vì dân, trên thực tế phản nghịch hơn bất cứ ai.

Hắn còn có một thân phận, sát thủ Hắc Nha mà triều đình treo thưởng đuổi bắt đã lâu.

Hôm qua, sau khi hắn giết chết một tên tham quan, bỗng nhiên không chú ý, bị Cố Tư Nguyên của Tuần phòng doanh nhìn thấy.

Trong quá trình đuổi bắt vô tình bị thương, trốn vào am ni cô ở vùng ngoại ô.

Những điều này do hệ thống nói với ta.

Ta: "Thuốc đâu?"

Hệ thống: "Thuốc gì?"

Ta hừ một tiếng: "Thuốc khiến cho Tiêu Tử Thanh khôi phục bình thường, chắc chắn ngươi có."

Nếu không ta sẽ không vô tri cho hắn ăn hết như vậy.

Hệ thống: "Có thì có, nhưng không thể cho cô. Lúc trước cho cô là phúc lợi của tân thủ, còn thứ này cô phải lấy điểm tích lũy mà đổi."

*

Sau khi cãi cọ một phen ta mới hiểu được.

Nhiệm vụ của ta là giúp Tiêu Tử Thanh đi đến đỉnh cao cuộc đời.

Tiến độ nhiệm vụ không thay đổi nên ta không có điểm tích lũy.

Không có điểm tích lũy thì không đổi được thuốc.

Không đổi được thuốc thì lúc nào ta cũng có thể bị Tiêu Tử Thanh g.i.ế.c chết.

Nói ngắn gọn ta sẽ chết.

Ta lảo đảo bước qua cửa, sắc mặt tái nhợt.

Tiêu Tử Thanh quay đầu nhìn qua: "Còn không qua đây?"

*

Ta đến Tiêu phủ nhấc lên sóng gió.

Bọn hạ nhân đều đang nói sau một đêm Tiêu đại nhân không ngủ, đã đưa một nữ tử từ bên ngoài về.

Nữ tử kia rất được Tiêu đại nhân sủng ái, ngay cả tắm rửa cũng muốn nàng ở bên cạnh hầu hạ.

Bây giờ người khác cũng không thể đến gần hắn.

Có lẽ không lâu nữa, Tiêu phủ lại có nữ chủ nhân đầu tiên!

Ta nghe lời này chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên trời.

Lời đồn thật đáng sợ!



 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com