Đừng Uống Thuốc Bậy Bạ!

Chương 10



Giọng nói của ta nghẹn ngào: "Ta đau..."

Tiêu Tử Thanh nhẹ nhàng dùng ngoại bào bọc ta lại, sau đó ôm ngang ta lên.

Lúc hắn đi ngang qua người Cố Tư Nguyên thì hơi dừng lại: "Món nợ này sau này ta sẽ đòi lại."

Lúc Tiêu Tử Thanh ôm ta trở về, đi đường rất bình ổn.

"Đau không?"

Ta vùi trong ngực hắn lắc đầu: "Không đau."

Lời ta nói là thật, thật sự không đau, nhưng dường như Tiêu Tử Thanh càng đau lòng hơn.

Hắn ôm tay của ta thật chặt.

Ta tò mò hỏi hắn: "Thích khách bị bắn trúng đêm qua rốt cuộc là ai?"

Ta chưa từng thấy hắn còn đồng bọn khác.

Tiêu Tử Thanh nghe vậy bật cười: "Chẳng phải nàng rất thông minh à? Một tháng trước nàng có thể tìm người giúp ta kiềm chế Cố Tư Nguyên..."

Ta trợn to mắt nhìn hắn: "Sao ngài biết?"

Tiêu Tử Thanh mấp máy môi: "Ta đoán."

Ta nhìn hắn, cánh tay khoác lên vai hắn đột nhiên dùng sức, cả người áp sát lại gần hắn, sau đó hôn lên khóe môi của hắn một cái.

Giống như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã tách ra.

Cả người Tiêu Tử Thanh cứng đờ, cúi đầu nhìn ta, cố gắng kìm nén khóe miệng cong lên.

"Ta đoán."

Ta: "..."

Ta chơi xấu: "Mặc kệ ngài, ngài cũng đã nhận món hời từ ta rồi."

Trong chớp mắt xe ngựa đến, Tiêu Tử Thanh ôm ta lên xe ngựa.

Ta vẫn chưa ngồi vững, hắn đã nghiêng người qua dò xét.

Môi hơi lạnh của hắn áp lên môi ta, khiến ta ngây ngẩn cả người.

"Vậy trả lại cho nàng."

*

Từ đầu đến cuối, vụ án của Diệp Hoa Chi vẫn không được phá.

Vì sau đêm đó hung thủ Hắc Nha không còn tung tích.

Hắc Nha bị truy nã, liên quan gì đến Tiêu Tử Thanh chứ?

Con đường quan trường của Tiêu Tử Thanh càng lúc càng thuận lợi.

Mà ta cũng không rảnh rỗi.

Sau khi yêu đương với Tiêu Tử Thanh, hệ thống nhắc nhở ta có điểm tích lũy đến hạn mức.

Ta không do dự vung tay lên: "Đổi hết thành cao dưỡng da."

Hệ thống: "... Cô nhất định phải tiêu phí vậy à?"

Ta đếm cao dưỡng da: "Ừm, ta ở đây ăn ngon uống ngon, có người ta yêu, cần gì quay về làm cu li chứ?"

Ta nghĩ rất thoáng, cho nên mỗi lần điểm tích lũy vừa đủ sẽ nhanh chóng tiêu hết.

Muốn ta dồn điểm tích lũy để đưa ta về? Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Ta nhìn bên ngoài, thấy đã đến giờ mới cầm cao dưỡng da đi ra ngoài.

Đến thanh lâu lớn nhất kinh thành.

Ta vẫn chưa đi vào, Trương ma ma đã đón: "Ôi, cuối cùng Hứa cô nương đã đến rồi, các cô nương chờ đến sốt ruột."

Ta vỗ hộp trong lòng: "Yên tâm, ai cũng có cả."

*

Hừm, lại kiếm bọn rồi.

Kiếm tiền thật sự là chuyện khiến thể xác tinh thần người ta vui vẻ.

Lúc ta đang vô cùng vui vẻ định ra về, có người khẽ gọi ta: "Hứa cô nương."

Ta hơi ngẩn người, quay người nhìn lại.

Ôi, vừa đẹp vừa quen mắt.

Phù Dung cười: "Sao vậy? Không quen ta à?"

Ta dời mắt nhìn xuống, xác nhận hoàn tất, đúng là Phù Dung.

Nàng ấy lắc cao dưỡng da trong tay: "Thứ này của cô nương dùng rất tốt. Chỉ là sau lưng ta có chỗ không bôi đến được, cô nương có thể giúp ta không?"

Ta nhìn xung quanh, nàng có nhiều tiểu tỷ muội như vậy, tìm ai giúp cũng được, vì sao lại phải tìm ta?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng thấy ta do dự, hơi ai oán: "Lúc trước cô nường tìm ta giúp cũng không phải thế này."

Ta rất sợ hãi, đẩy nàng ấy vào phòng.

"Giúp thì giúp, ta giúp cô nương bôi."

Phù Dung đưa lưng về phía ta, cởi áo xuống.

Ta mở cao dưỡng da ra, dùng ngón tay móc một ít: "Nào, bôi ở đâu?"

"Bả vai."

Ta: "Được rồi."

Ta đưa cao dưỡng da về phía bả vai, vào giây phút cuối cùng chợt dừng lại.

Nơi đó có một vết trúng tên rất nặng.

"Một tháng trước, nàng có thể giúp ta tìm người kiềm chế Cố Tư Nguyên..."

Giọng nói của Tiêu Tử Thanh vang lên trong đầu ta.

Đột nhiên ta hiểu thấu mọi chuyện, đồng bọn của Tiêu Tử Thanh là Phù Dung!

Phù Dung nũng nịu nói: "Vết sẹo có sâu không? Đám người kia ra tay quá nặng, suýt chút nữa đã lấy mạng ta rồi."

Sau khi nàng ấy nói xong, thấy ta hồi lâu không nói gì, không kìm được quay đầu nhìn ta.

"Sao vậy? Bị dọa sợ à?"

"Tiêu đại nhân có nói cô nương không đoán ra được, bảo ta nói với cô nương. Hứa cô nương, cô nương thú vị thật."

Tên của Phù Dung vốn không phải Phù Dung.

Nữ tử phong trần vốn là tiểu thư nhà quan.

Vụ án đài ngắm sao liên lụy quá nhiều người, nhà của nàng ấy cũng dính trong đó.

Sau đó, Tiêu Tử Thanh tìm tới nàng ấy.

Hắn giúp nàng ấy có chỗ đứng trong trốn phong trần này.

Nàng ấy thì giúp hắn báo thù.

Nghe vô cùng lãng mạn.

Ta chợt giật mình, đột nhiên trong lòng chua xót.

Khoảng thời gian Tiêu Tử Thanh đau khổ nhất có nàng ấy ở bên cạnh.

Phù Dung liếc mắt nhìn ra suy nghĩ trong lòng ta.

"Đừng nghĩ nhiều." Nàng ấy cười cười: "Ta và hắn có quá nhiều mưu tính, không lọt nổi mắt xanh của nhau. Ở bên cạnh hắn, ta sẽ mệt chết."

Không biết nàng ấy nhớ ra chuyện gì, khẽ cười: "Trái lại kẻ ngốc không có mưu tính khiến người khác thích hơn hắn."

Ta chớp mắt, nhìn dáng vẻ động lòng của nàng ấy, chợt hỏi: "Cô nương nói là Cố Tư Nguyên, Cố tướng quân à?"

Phù Dung sững sờ: "Rất rõ ràng à?"

Ta gật đầu: "Khá rõ ràng."

Nàng ấy kéo tay của ta: "Nghe nói cô nương chịu khổ ở Tuần Phòng doanh?"

"Bây giờ không nhìn ra nữa rồi

Nàng ấy cười: "Không sao, tỷ tỷ giúp muội dạy dỗ y."

*

Sau khi đi ra khỏi Bách Hoa Các, ta còn hơi ngẩn người.

Lúc sắp đến Tiêu phủ, ta mới nhớ thầm đốt đèn cầu nguyện cho Cố Tư Nguyên.

Bằng hữu, chúc ngươi may mắn.

Toàn văn hoàn.



















 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com