Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 33: Con mèo dưới cây thánh giá



Từ sau vụ án ở câu lạc bộ, Ninh Tiêu xem như đã quen với đội cảnh sát của thành phố Lê Minh, cộng thêm tiếng vang sau khi phá vụ án nọ, tin tức đội cảnh sát mời được một vị thần thám lan nhanh chưa từng thấy.

Bây giờ, phàm là người chú ý đến những vụ án hình sự ở thành phố đều biết đội cảnh sát của bọn họ có một cố vấn đặc biệt, không chỉ giúp đỡ đội cảnh sát mà dường như cậu còn vốn là một tác giả tiểu thuyết trinh thám. Tin này vừa lọt ra ngoài, tất cả những người thích trinh thám ở thành phố Lê Minh đều sôi trào.

“Cơ hội đấy, cơ hội tốt đấy!”

Biên tập đang nói chuyện với Ninh Tiêu nói: “Thừa dịp này tuyên truyền đi, tái bản mấy quyển sách lúc trước nữa, chắc chắn sẽ bán chạy lắm.”

Bản thân Ninh Tiêu lại không hứng thú cho lắm.

“Viết gì giờ? ‘Tác giả tiểu thuyết trinh thám tự biên tự diễn, kẻ được gọi là thần thám thật ra lại là tội phạm’. Biểu ngữ đủ nổi bật chưa?”

“Ai lại nói thế? Ninh Tiêu, cậu đừng nhạy cảm như thế.” Biên tập không tán thành, nói: “Cậu dùng năng lực của mình giúp cảnh sát phá án, chưa khen cậu thì thôi sao lại tạt nước bẩn lên người cậu được?”

“Cũng chưa chắc là oan đâu.” Ninh Tiêu thì thầm.

“Hả? Cậu nói gì?”

“Không có gì. Chuyện tái bản sách tôi giao cả cho anh, đấy là nghề của anh, tôi không có ý kiến.” Cuối cùng cậu vẫn lựa chọn thỏa hiệp, Ninh Tiêu giao toàn quyền tái bản sách cho biên tập. Dù sao thì bán sách mới là cần câu cơm của cậu, cậu không thể từ chối lời đề nghị của dân trong nghề được.

“Vậy mới sáng suốt. Phải rồi! Ninh Tiêu, bản thảo tuần trước cậu còn chưa gửi cho tôi, cậu —“

Tút —

Không đợi biên tập nói xong, Ninh Tiêu thẳng tay tắt máy, lưu loát đăng xuất tắt máy tính. Động tác liền mạch, trôi chảy, rõ ràng không phải là lần đầu tiên cậu làm như thế. Dùng log out độn né biên tập hối bản thảo, ban đầu cậu còn thấy hơi áy náy, đến bây giờ đã quá quen tay rồi, tốc độ nhanh như chớp.

Nhưng mà biên tập rõ ràng là sẽ không buông tha cậu dễ dàng như thế.

Máy tính vừa tắt chưa được một phút, điện thoại lại vang lên. Ninh Tiêu nhìn cái tên hiện trên màn hình — ma đầu giục bản thảo. Cậu ngập ngừng một giây, sau đó vớ lấy tờ báo đi thẳng vào phòng vệ sinh. Bây giờ cậu rất cần suy nghĩ, nghĩ xem làm thế nào để tiếp tục tránh né biên tập giục bản thảo, làm sao giải quyết tình trạng bí ý tưởng lúc này.

Ngồi trong nhà vệ sinh, tiếng chuông liên hồi của điện thoại nhỏ lại hẳn, chờ Ninh Tiêu vất vả nặn ra được một chút linh cảm, chuẩn bị đi ra tìm giấy viết lại thì chuông điện thoại lại vang lên. Mà lúc này còn kéo rất dài, cứ như Ninh Tiêu mà không bắt thì người bên kia sẽ không ngừng vậy.

Vô cùng bất đắc dĩ, Ninh Tiêu chỉ có thể buông tờ giấy ghi chú lại linh cảm, nghe điện thoại.

“A Mặc, anh có biết bốn chữ ‘mổ gà lấy trứng’ viết thế nào không?”

“A Mặc là ai?” Nhưng mà giọng nói truyền đến từ trong điện thoại có vẻ trêu chọc, “Người tình nhỏ của cậu à? Làm sao, dục cầu bất mãn?”

“…” Nghe thấy cái giọng điệu châm biếm này, Ninh Tiêu biết ngay người gọi đến là ai. Cậu nhìn lại thông báo trên màn hình, xác nhận rằng cậu chưa từng lưu số của đối phương, mà cũng chưa từng cho hắn số của mình. Đương nhiên là cũng không ngoại trừ việc đó là hành động mất lý trí nào đó biến mất nhờ chứng mất trí nhớ gián đoạn của cậu.

“Từ Thượng Vũ, anh lấy số điện thoại của tôi từ cục cảnh sát đấy à?” Giọng Ninh Tiêu đầy hờn dỗi: “Anh bảo vệ sự an toàn của người dân như thế à? Đấy là xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của công dân.”

“Không phải xâm phạm mà là bảo vệ.” Từ Thượng Vũ gọi được điện thoại, nói đầy lý lẽ: “Xét thấy bây giờ cậu đang bị một tổ chức tội phạm nguy hiểm theo dõi, đội cảnh sát quyết định thi hành kế hoạch bảo vệ cậu 24/24. Mà thân là một trong số những người bảo vệ, tôi có số điện thoại của người mình cần bảo vệ cũng không quá đáng đúng không?”

“Hai mươi bốn tiếng?” Ninh Tiêu đi tới bên cửa sổ, kéo rèm nhìn xuống, “Tức là bây giờ mỗi ngày đều có người trông chừng tôi à?”

“Đúng vậy.”

“Ai thế?”

“Ngại quá, chính là tại hạ đây.” Giọng điệu Từ Thượng Vũ lộ rõ vẻ đắc ý. “Vất vả lắm tôi mới xin được chức bảo vệ với cục trưởng đấy. Cho nên là cậu mau thu dọn hành lý đi đồng chí Ninh Tiêu.”

Vừa nghe câu này, Ninh Tiêu bỗng có dự cảm không ổn.

“Thu dọn hành lý làm gì?”

“Làm gì ấy à? Đương nhiên là …” Phía bên kia, Từ Thượng Vũ cười khẽ, “Đương nhiên là vì có thể bảo vệ được cậu 24/24, cho nên từ hôm nay trở đi cậu đến nhà tôi ở.”

Cái gì?!

Nếu lý trí không kịp cản lại, Ninh Tiêu suýt đã vứt điện thoại ra xa. Vậy mà cậu lại được một người đàn ông yêu cầu đến ở chung, sống hai mươi bốn năm trên đời chưa từng tiếp xúc gần với bất kỳ một cô gái nào, bây giờ lại ở chung với một người đàn ông! Tại sao lại có một cảm giác tương lai khó đoán thế này?

Chưa đợi Ninh Tiêu kịp nghĩ ra lý do từ chối thì Từ Thượng Vũ ở đầu bên kia đã nói tiếp.

“Đầu tiên, xét thấy tổ chức của Hách Dã được tranh bị vũ trang vượt xa những tổ chức tội phạm khác, mà hắn cũng biết địa chỉ nhà cậu. Bây giờ tiếp tục ở đó sẽ là một việc vô cùng nguy hiểm đối với cậu. Tiếp nữa, ký túc xá dành cho người nhà của cảnh sát chẳng những được bảo đảm an ninh mà còn có thể cam đoan cậu có thể nhận được tin tức sớm hơn mọi người, như thế thì sẽ không còn bị động nữa. Đương nhiên điều quan trọng cuối cùng là —“

Ninh Tiêu ngừng thở, chỉ nghe thấy Từ Thượng Vũ bên kia nói: “Bây giờ tôi đang đứng trước cửa nhà cậu, cậu nỡ đuổi tôi về như thế à?”

“…”

Nghe xong câu này, Ninh Tiêu vội vàng chạy ra mở cửa. Quả nhiên đối diện với một gương mặt tươi cười cực kỳ vô hại.

“Chào buổi chiều.”

Từ Thượng Vũ một tay cầm điện thoại, tay kia giơ lên chào cậu, “Tôi đến giúp cậu chuyển nhà, không cần cảm ơn.”

Đúng là cảm ơn … cảm ơn cái đầu anh ấy!

Ninh Tiêu hít vào một hơi thật sâu, tự nhủ mình phải bình tĩnh, mình là thân sĩ, không phải côn đồ, không nên động tay động chân.

“Nhất định phải dọn đi à?” Cậu vội vàng níu kéo đường sống. “Có lẽ tôi có thể tìm được chỗ khác ở.”

Từ Thượng Vũ đã vào nhà, nghe cậu nói thế thì quay lại nhìn.

“Chỗ khác? Sau đó mạo hiểm mang nguy hiểm đến cho hàng xóm mới à? Cậu muốn đấu trí đấu cả gan với Hách Dã à?”

Chỉ một câu này cũng đủ chặn hết lời biện giải của Ninh Tiêu lại. Đúng thế, trong những cuộc tranh đấu chưa biết đến sau này, những người bên cạnh Ninh Tiêu rất có thể sẽ bị liên lụy, cho dù Ninh Tiêu không muốn thì đó cũng là kết quả không thể tránh khỏi.

Từ Thượng Vũ thấy cảm xúc cậu hơi hạ xuống, an ủi: “Cho nên là đến nhà tôi ở đi. Tôi bảo đảm vừa đánh được vừa chịu đòn được, dù các cậu có đánh nhau ghê gớm thế nào thì cũng sẽ không dễ bị lạc đạn chết đâu. Cậu không cảm thấy có một người bạn cùng phòng như tôi sẽ rất có cảm giác an toàn à?”

“Đúng vậy, cảm giác an toàn.” Ninh Tiêu liếc hắn, “Anh tưởng anh là áo mưa à? Lại còn tự mang cảm giác an toàn?”

Mắt Từ Thượng Vũ mở to.

“Ninh Tiêu, lần đầu tiên tôi phát hiện, thì ra cậu cũng là một người đàn ông bình thường.”

Cho dù có dũng mãnh, phi thường thế nào thì trong đầu cũng vàng không biên giới, đấy là bệnh chung của đàn ông. Nhưng mà bình thường Ninh Tiêu không như thế, chỉ có khi bó tay chẳng còn cách nào khác thì Ninh Tiêu mới nói bậy thế thôi. Cảm ơn Từ Thượng Vũ, hắn đã khiến đồng chí Ninh Tiêu giữ lễ suốt bảy tháng mười hai ngày, phá giới.

Nếu đã biết giãy dụa là vô nghĩa thì Ninh Tiêu cũng không do dự nữa, bắt đầu thu dọn hành lý. Một người đàn ông độc thân thì chẳng có bao nhiêu vật dụng cần mang theo, nhờ có Từ Thượng Vũ giúp, chưa đến hai mươi phút sau là Ninh Tiêu đã dọn hết những thứ cần mang vào ba lô.

“Bây giờ đến nhà anh à?” Ninh Tiêu hỏi.

Cậu vốn tưởng Từ Thượng Vũ sẽ gật đầu ngay, ai ngờ viên cảnh sát này lại xem đồng hồ, nhíu mày.

“Xin lỗi, có thể đi với tôi đến một nơi khác trước được không?”

Nơi khác? Bây giờ là thời gian tan tầm của đội cảnh sát, chắc hắn không đến nỗi để quên thứ gì đó ở cục cảnh sát nên phải về lấy, đúng không?

Ninh Tiêu đi theo Từ Thượng Vũ xuống lầu, trong lòng đang hơi nghi hoặc thì thấy hắn mở cửa xe, ngồi ghế tài xế vẫy tay với cậu.

“Nhanh lên! Chậm nữa là không kịp đón con tôi tan học về đâu.”

“…”

Ninh Tiêu im lặng ngồi lên ghế phó lái, im lặng nhìn Từ Thượng Vũ lái xe ra khỏi khu nhà, im lặng nhìn hắn dừng xe trước một trường tiểu học, sau đó tiếp tục im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài có một đám học sinh tiểu học đang cắp sách ra khỏi cổng trường, lúc này là giờ tan học của học sinh tiểu học. Một đứa trẻ học lớp sáu bình thường là mười hai tuổi, mà Từ Thượng Vũ năm nay hai mươi bảy. Ninh Tiêu cảm thấy như mình biết được điều gì đó.

“Anh làm cha năm mười lăm tuổi à?”

“Hả? Gì?”

“Mẹ đứa nhỏ đâu?”

“…”

“Chẳng trách tôi thấy anh cứ sai sai chỗ nào, có con từ sớm, chẳng lẽ vì nguyên nhân này nên bây giờ anh mới không có hứng thú với phụ nữ …”

“Này, này, cậu nghĩ linh tinh cái gì đấy?” Từ Thượng Vũ dở khóc dở cười. “Con mà tôi nói không phải là con ruột, tôi chỉ xem nó như con thôi. Bây giờ tôi là người giám hộ tạm thời của nó.”

Ninh Tiêu cuối cùng cũng ngừng tưởng tượng.

Từ Thượng Vũ nói: “Mà nói nữa, cậu cũng biết nó đấy, vụ án lần trước cậu cứ mãi hỏi tôi về nó đấy thôi?”

Không thể nào, chẳng lẽ là … không thể nào …

“Chú.”

Vào lúc Ninh Tiêu không dám tin vào những gì mình nghe được, một đứa trẻ đi đến xe bọn họ, quen đường quen nẻo mở cửa sau xe, chui vào.

Ninh Tiêu nhìn đứa trẻ nọ qua kính chiếu hậu, tuy hơi gầy một chút so với trước đây, biểu cảm trên mặt cũng ít hơn, nhưng cậu dám chắc đứa trẻ này là đứa cậu từng gặp trước cửa tiệm sách — Trương Vĩ Vĩ!