Tối hôm đó, ba chúng tôi nằm chung một chiếc giường.
La Miểu Miểu nói:
“Thực ra, tôi cũng từng nói dối.”
“Sau khi ba mẹ ly hôn, tôi nói dối rằng ba đang công tác ở nước ngoài. Thực tế, ông ấy đã tái hôn và có một gia đình mới.”
“Tôi muốn hợp lý hóa sự tồn tại của ‘ba’ trong cuộc đời mình, nên đã tự dựng lên một hình tượng hoàn hảo. Một người ba có học thức cao, công việc tốt. Như vậy, bạn bè sẽ không nói tôi là đứa trẻ không có ba, không coi thường tôi.”
La Miểu Miểu rưng rưng nước mắt.
Gió đêm luồn qua cửa sổ, tiếng ve mùa hè vang vọng.
Ánh trăng sáng rọi xuống sàn nhà, tạo thành những vệt sáng mờ ảo.
Ba lon soda trên bàn vẫn còn lạnh buốt.
Chúng tôi dựa vào nhau, vừa khóc vừa cười.
Từng chút một, lột trần những vết thương đã giấu kín.
Thứ rỉ m.á.u không phải là vết thương ngoài da, mà là trái tim vẫn đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Chúng tôi biết nói dối là sai, biết lòng hư vinh không phải điều tốt.
Nhưng một lớp học chính là một xã hội thu nhỏ.
Nếu bạn không ngụy trang, sẽ có người đến bắt nạt bạn.
Người lớn không hiểu được nỗi đau của sự tự ti, có thể dễ dàng cười cợt và gạt nó qua một bên.
Những kẻ đứng trên bục giảng, tưởng rằng đằng sau mình là những đứa trẻ ngoan ngoãn, vô tư.
La Miểu Miểu nắm lấy tay Lâm Ân, nhẹ giọng nói:
“Lâm Ân, bị vạch trần cũng không phải chuyện đáng xấu hổ.”
Ngày Chủ nhật cuối cùng trước trận chiến.
Ba mẹ tôi đưa ba tấm vé công viên giải trí cho chúng tôi.
Ba chúng tôi hét toáng lên trên tàu lượn siêu tốc, rồi cười ngất ngưởng trên đu quay.
Trước khi chia tay, Lâm Ân nắm tay bà nội, rảo bước dưới ánh hoàng hôn.
La Miểu Miểu được mẹ đón về.
Tôi đứng dưới ánh chiều tà, Cố Mục Chu đang đứng đợi tôi phía trước.
Cậu ta vẫn tỏ ra hậm hực:
“Tiểu Dạ, chỉ cần cậu cầu xin tôi, tôi sẽ tha cho Lâm Ân. Tôi cũng sẽ khiến mọi người ngừng cô lập cậu và La Miểu Miểu.”
Tôi bình tĩnh hỏi:
“Tại sao tôi phải cầu xin cậu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cố Mục Chu có chút ấp úng, gãi gãi đầu:
“Chẳng lẽ các cậu không sợ bị bêu rếu sao? Không sợ tất cả mọi người biết Lâm Ân là kẻ nói dối sao?”
Tôi xoay người bỏ đi, lạnh lùng đáp lại:
“Cố Mục Chu, cô ấy không còn sợ nữa. Tôi cũng không còn sợ nữa.”
“Được, đừng hối hận.”
Sáng thứ Hai.
Hôm nay lớp của Giang Lâm phụ trách bài phát biểu buổi chào cờ đầu tháng.
Tôi nhìn cậu ta mặc đồng phục chỉnh tề, tay cầm tờ diễn văn, bước lên khán đài.
Bên phía hàng ngũ lớp bên cạnh, Cố Mục Chu cố ý nháy mắt ra hiệu cho Giang Lâm.
Tiếng tạp âm từ micro vang lên, nhiễu loạn bầu không khí.
Giang Lâm nhẹ nhàng vỗ vào micro.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
Bịch… bịch… bịch…
Giống như một màn đếm ngược cuối cùng.
Tôi sử dụng tài khoản cá nhân để đăng tất cả ảnh chụp màn hình của nhóm chat lên diễn đàn trường, kèm theo một video cắt ghép tổng hợp toàn bộ sự việc.
Tin nhắn Giang Lâm gửi cho Lâm Ân cùng với lời lẽ của cậu ta trong nhóm được đặt cạnh nhau làm ảnh so sánh.
Dưới sân trường, cả đám đông vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Mồ hôi lạnh trên trán Giang Lâm rơi từng giọt.
Dưới khán đài, đám người hùa theo cười cợt:
“Đọc đi! Đọc đi! Nhanh lên!”
“Mau vạch trần con nhỏ đó đi!”
“Giang Lâm! Nếu không dám đọc thì xem như cậu thua cược với Cố Mục Chu đấy!”
Tôi và La Miểu Miểu từ phía cuối hàng chạy lên trước.
Lý Dĩnh chặn tôi lại:
“Diêm Dạ, đừng làm mất mặt lớp chúng ta!”
Tôi gạt tay cô ta ra, lao thẳng lên bục.
La Miểu Miểu lấy điện thoại ra quay phim.
Tôi giật lấy micro và tờ diễn văn từ tay Giang Lâm.