Diệp Tố, đại sư tỷ của Thiên Cơ môn, đang có một ngày khá bận rộn với vị sư đệ mới. Du Phục Thời, vị sư đệ này có vẻ ngoài tuấn tú nhưng lại mang một khí chất lạnh lùng, xa cách. Trớ trêu thay, hắn ta dường như chẳng có chút hứng thú nào với việc tu luyện hay các quy tắc của môn phái.
Buổi học khắc gỗ đầu tiên diễn ra không mấy suôn sẻ. Diệp Tố kiên nhẫn hướng dẫn Du Phục Thời cách cầm đ/ao, phác thảo hình dáng, nhưng hắn ta chỉ đơn giản là từ chối. editor: bemeobosua. Dù Diệp Tố có cố gắng động viên hay đưa ra gợi ý về việc chuyển sang kiếm tu, Du Phục Thời vẫn một mực không muốn học. Hắn ta dường như chỉ quan tâm đến việc Diệp Tố có thể chế tạo pháp khí cho mình hay không, bởi hắn ta nhận ra Diệp Tố là một luyện khí sư.
Diệp Tố bỗng sực nhớ đến chiếc hộp gỗ Tử Lê Anh Mộc mà Du Phục Thời đã đưa cho mình. Nàng nhận ra giá trị của nó và đề nghị sẽ luyện chế pháp khí cho hắn như một sự trao đổi. Tuy nhiên, Du Phục Thời từ chối, chỉ nói rằng hắn ta muốn có khả năng "tăng thêm tiền cư/ợc" bất cứ lúc nào. Diệp Tố, dù cảm thấy có chút gì đó không đúng, vẫn đồng ý với điều kiện này.
Trong khi Diệp Tố đang cố gắng dạy Du Phục Thời khắc gỗ, Hạ Nhĩ chạy đến báo tin hai kiện pháp khí đã được gửi đi tham gia bình chọn Bách Thanh Bảng. Diệp Tố thừa nhận rằng mình có chút hứng thú với chiếc hộp gỗ Tử Lê Anh Mộc mà Du Phục Thời đưa, và nàng đề nghị sẽ luyện chế pháp khí cho hắn để đổi lại.
Du Phục Thời, với vẻ ngoài thanh tao nhưng ẩn chứa sự bí ẩn, cuối cùng cũng đồng ý với lời đề nghị của Diệp Tố. Hắn ta chỉ yêu cầu được "tăng thêm tiền c/ược" bất cứ lúc nào, một yêu cầu khiến Diệp Tố cảm thấy có chút băn khoăn nhưng vẫn chấp nhận.
Đúng là người ta nói "giàu sang hiểm nguy mà cầu", liều lĩnh bao nhiêu vì Tử Lê Anh Mộc cũng đáng. Giới tu chân có biết bao nhiêu luyện khí sư ao ước mà không có cơ hội này.
Diệp Tố vừa đồng ý, Du Phục Thời đã coi cái túi Càn Khôn đựng đồ phế liệu của nàng như của mình, bắt đầu nghĩ xem nên vứt thứ gì vào đó.
"Đại, Đại sư tỷ." Hạ Nhĩ nhìn bóng dáng tiểu sư đệ đang đi xa, rồi quay lại lắp bắp hỏi Diệp Tố, "Tử, Tử Lê Anh Mộc gì vậy?"
Chắc chắn là hắn ta nghe nhầm rồi.
"Là Tử Lê Anh Mộc mà ngươi biết đó." Diệp Tố lấy cái hộp ra từ túi Càn Khôn.
Hạ Nhĩ hít một hơi sâu, thậm chí còn sặc sụa vì k/ích động, lắp bắp không tin: "Hay là giả vậy ạ?"
Diệp Tố đưa cho cậu ta: "Nhìn kỹ đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạ Nhĩ không dám nhận, trợn tròn mắt nhìn cái hộp, một lúc lâu mới đưa tay sờ thử, quả nhiên đặc điểm giống hệt như trong sách miêu tả.
"Sao lại làm thành cái hộp vậy?" Hạ Nhĩ chép miệng, tiếc rẻ: "Bên trong đều bị moi hết rồi ạ?"
Diệp Tố gật đầu: "Chắc vậy."
Hạ Nhĩ miễn cư/ỡng rụt tay về: "Đệ lại được sờ Tử Lê Anh Mộc thật."
Viên Tử Lê Anh Mộc trên cổ tiểu sư muội, chỉ lấy ra cho họ xem một lần, chưa ai có cơ hội chạm vào. editor: bemeobosua.
Diệp Tố ngẩng đầu nói: "Chúng ta chia nó ra đi."
"Đệ, đệ cũng có sao ạ?" Hạ Nhĩ ngơ ngác.
"Người Cửu Huyền Phong đều có." Diệp Tố cúi đầu nhìn chiếc hộp, dùng ngón tay vẽ một đường ảo trên giữa, "Một nửa còn lại, sau này sẽ đặt ở Thiên Cơ Môn, mọi người có thể đổi bằng điểm cống hiến."
Chấp sự đường đã bỏ hoang 500 năm, nên được mở cửa lại.
Hạ Nhĩ nhìn chiếc hộp Tử Lê Anh Mộc trong tay Đại sư tỷ, lẩm bẩm: "Đệ cũng có một phần."