Nhiệm vụ này quá đơn giản, thậm chí cơ bản chỉ cần đệ tử nội môn là có thể hoàn thành. Dù sao thì tán tu không có sư phụ hướng dẫn, sách luyện khí lưu hành trên thị trường thì tạp nham.
Tuy nhiên, để tránh dị nghị, nhiệm vụ chọn lọc vẫn do các trưởng lão hoàn thành. Đệ tử nội môn ở bên cạnh quan sát, đồng thời phụ trách sử dụng Tố Hoài Ngọc Bàn, ghi lại quá trình chọn lọc, đề phòng có người không phục sau này.
Nhiều pháp khí cầm trong tay, các trưởng lão thậm chí không cần nhìn giấy trong hộp, chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu huyền cơ bên trong. editor: bemeobosua. Lại có những pháp khí không chịu nổi dù chỉ một luồng linh lực, tại chỗ vỡ vụn.
Các trưởng lão thử pháp khí một cách vô hồn, dẫn đến những pháp khí có chút mới lạ đều khiến họ phấn khích rất lâu.
"Sư huynh, năm nay có bao nhiêu kiện pháp khí được gửi đến tham gia tuyển chọn?" Một đệ tử nội môn trông trẻ tuổi, vừa điều chỉnh góc Tố Hoài Ngọc Bàn, vừa hỏi chàng trai bên cạnh.
"Một vạn tám nghìn bốn trăm bảy mươi hai kiện." Phòng Tu mỉa mai nói.
"Thật khó cho các trưởng lão khi phải chọn ra một nghìn kiện pháp khí không quá tệ từ gần hai vạn kiện pháp khí r/ác r/ưởi này."
"Ba người thành sư, có lẽ trong đó có một vài kỹ xảo đáng để chúng ta học hỏi." Toàn Gia Anh nghiêm túc nói.
Phòng Tu quay đầu: "Sư đệ gần đây bận luyện khí, có một số chuyện không biết. Những người b/án phù lúc trước ở trên phố, ngươi còn nhớ không?"
Toàn Gia Anh suy nghĩ một chút: "B/án phù? Là mấy người thi đấu với Phù sư ngoại môn Ngũ Hành Tông đó?"
"Chính là họ." Phòng Tu nhớ lại chuyện ngày đó, cảm thấy thật nực cười.
"Sư đệ, bọn họ lại đến gửi pháp khí. Một đám Phù sư lại cho rằng mình biết luyện khí, đúng là trò cười cho thiên hạ."
Toàn Gia Anh nghe vậy nhíu mày. Nghĩ lại, mấy người đó quả thật đã xem nhẹ sự khó khăn của luyện khí.
"Sư huynh, bọn họ không trúng tuyển đâu. Va chạm rồi sẽ tự thoái lui, không cần để ý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phòng Tu bớt giận: "Nói cũng phải. Mấy người đó còn không biết luyện ra thứ r/ác r/ưởi gì, chỉ sợ nằm trong số những pháp khí bị vỡ kia."
Hai người còn đang nói chuyện, đột nhiên từ khu vực thử pháp khí giữa trung tâm phát ra một tiếng nổ lớn, dọa tất cả những người đang buồn ngủ giật mình.
"Kiếm tốt!" Trưởng lão thử pháp khí hô lớn. Ông ta cẩn thận nhìn thân kiếm.
"Ồ, thân kiếm lại còn khắc hai loại phong văn biến thể hiếm có?"
Mấy vị trưởng lão nhìn vết tích mà thanh kiếm gây ra, nhất thời phấn khích vô cùng, tất cả vây lại quan sát.
"Có thể gây ra s/át thương lớn như vậy, thanh kiếm này uy lực không tồi."
"Xem ra còn hiểu về phong văn?"
"Các ngươi không cảm thấy phong văn này có chút quen thuộc sao?"
"Trước đây Gia Anh từng mê mẩn loại phong văn này một thời gian." Dung Sơ Thu đi tới liếc mắt một cái liền biết. Bà ta quay người gọi Toàn Gia Anh ở bên kia lại, hắn ta đi tới. Ánh mắt bà ta vô tình lướt qua một đống hộp trên mặt đất.
Có vài chiếc hộp khắc số rất quen mắt. Chẳng phải là hộp của bốn người đó bị Phòng Tu suýt chút nữa từ chối ngày hôm đó sao?
Dung Sơ Thu nhìn quanh, phát hiện ba chiếc hộp có khắc số quen thuộc... Chỉ còn lại chiếc hộp duy nhất không có số khắc là chiếc mở ra dưới chân Trưởng lão thử kiếm.
Bà ta sững người, cúi xuống đóng chiếc hộp lớn đang mở kia lại. Quả nhiên, đó là chiếc hộp còn lại.
"Trưởng lão." Toàn Gia Anh và Phòng Tu đều đi tới. Tố Hoài Ngọc Bàn vẫn đang bật.
Dung Sơ Thu đứng thẳng dậy, chỉ vào thanh kiếm trên tay các trưởng lão khác: "Gia Anh, xem xem phong văn trên kiếm có giống với cái ngươi từng khắc không."