Bộ Yểu còn chưa kịp nhận lấy, chỉ liếc qua dòng chữ in trên vỏ hộp liền đoán ngay được đây chắc chắn là đồ mà Bạc Vụ Tuyết mang tới.
Nàng liếc nhìn đồng hồ, mới tám giờ tối. Hành lang bên ngoài bệnh viện vẫn còn rất nhiều người đi lại, tiếng bước chân lộn xộn không dứt.
“Bây giờ sao? Ngươi còn sức đâu mà nghĩ chuyện này.” Bộ Yểu mặt nóng bừng, tuy không thật sự từ chối Hình Việt, nhưng khi cầm lấy vẫn không khỏi luống cuống.
Hình Việt lại không phản bác, ngược lại dịu dàng nói: “Ta không có sức, ta không động. Ta bất động thì cần gì sức lực?”
Ý tứ đã quá rõ: Bộ Yểu chỉ cần có sức lực là đủ.
Ở nhà thì có thể ngang ngược, còn ở bên ngoài, Bộ Yểu liền lúng túng. Nàng không mở miệng từ chối, nhưng cũng chẳng chủ động, chỉ thỉnh thoảng ngẩng mắt nhìn ra cửa.
Hình Việt hiểu rõ nàng đang lo lắng điều gì, liền bật cười khẽ: “Không cần khóa cửa đâu, cứ như vậy thôi.”
Nghe tiếng cười nhẹ, biết Hình Việt cố ý trêu chọc mình, Bộ Yểu cắn vào má nàng, dùng răng cắn để lại dấu, không cho nàng cười nữa. Khi buông ra, nơi đó đã in hằn vết răng nhỏ.
Rồi nàng vội vàng chạy ra khóa cửa trái, sau đó quay lại giường. Hai đầu gối kẹp chặt hai bên eo Hình Việt, đè xuống nệm, khóa chặt thế ngồi. Ngón tay nhỏ nhắn của nàng nghiêm túc xé mở bao bì hộp kia.
Hình Việt thì lại hôn dọc lên gương mặt mịn màng của Bộ Yểu, tay đặt nơi bờ vai nàng, chỉ cần hơi dùng lực đã có thể kéo bung dây áo.
Vì mặc váy hôm nay nên bên trong Bộ Yểu dùng loại nội y ôm sát, nút buộc chắc hơn bình thường một chút. Nàng nhỏ giọng hỏi: “Ngươi chỉ dùng một tay có tháo được không?”
Hình Việt cúi đầu, vùi vào mái tóc nàng, giọng nói mơ hồ: “Không tháo được… Chính ngươi làm đi.”
Nàng nắm lấy bàn tay Bộ Yểu, kéo ra phía sau lưng, đặt ngay lên mấy cái khuy cài, ngẩng đầu nhìn nàng đầy mong chờ, cứ thế để nàng tự tay tháo.
Đây không phải lần đầu Hình Việt đưa ra yêu cầu kiểu này, và Bộ Yểu cũng nhận ra dường như đó là một thói quen nhỏ của nàng.
Nàng không từ chối, kiên nhẫn mở từng nút, chưa kịp tháo hết đã bị Hình Việt để lại vài dấu hôn đỏ hồng trên vai, màu sắc nổi bật còn hơn cả khuôn mặt đang đỏ rực của nàng.
“Bảo bối hôm nay thật ngoan.” Hình Việt ôm siết nàng, ghé bên tai thầm thì, giọng luyến lưu chẳng nỡ dứt.
Bộ Yểu hừ khẽ, vòng tay ôm cổ Hình Việt, cúi đầu không dám nhìn thẳng nàng. Ngón tay run run bị nắm lấy, kéo gần lại môi, khẽ chạm như có như không.
Nàng còn chưa hiểu Hình Việt định làm gì, thì bàn tay kia đã dẫn dắt, từ từ kéo váy hoa hồng trượt xuống.
Nhận ra ý tứ của Hình Việt, eo Bộ Yểu khẽ căng lại, trong lòng rối loạn, không biết nên thế nào.
Thấy nàng thẹn thùng cúi mắt, Hình Việt lại càng thích, khẽ hôn lên đuôi mắt nàng: “Sao thế?”
Giọng nói dịu dàng, nhưng tuyệt đối không có ý buông tha.
“Ân?” Hình Việt hôn môi nàng, thoáng buông ra rồi cúi xuống, ánh mắt chuyên chú ngắm nàng như chú nai nhỏ hoảng hốt, hơi thở gấp gáp, “Bảo bối, ta nhớ ngươi lắm.”
Nàng thật sự rất nhớ Bộ Yểu, đặc biệt là lúc được đưa vào bệnh viện. Nếu không nhớ đến vậy, nàng cũng sẽ không kịp biên soạn ra tin nhắn kia ngay trước khi ngất đi.
Giọng nói mềm mỏng ấy thực sự có tác dụng. Dần dần, bàn tay Bộ Yểu cũng thả lỏng, để mặc cho Hình Việt dẫn dắt, rồi chính nàng cũng chủ động đáp lại.
Cảnh tượng ấy, đẹp đến mức như một bữa tiệc của thị giác.
Mười giờ đêm.
Thời tiết hôm nay thật dễ chịu. Dù đang là mùa hè nóng bức, nhưng không khí đêm nay lại dịu mát. Với loài rắn thích chỗ râm mát thì độ ẩm oi ả có chút khó chịu, nhưng với Hình Việt – vốn quen chịu nóng – thì thời tiết này lại vừa khéo hợp ý nàng.
Truyền xong chai dịch cuối cùng, vốn định ngày mai mới xuất viện, nhưng đêm nay lại đúng dịp Trung thu, thành phố náo nhiệt hẳn lên. Thế là hai người quyết định xuất viện trước, ra ngoài đi dạo ngắm đèn lồng, sau đó đến khách sạn nghỉ, ngày mai quay lại bệnh viện cũng được.
Bộ Yểu gọi quản gia Lý tới, còn cố ý dặn qua điện thoại phải mang theo một người hầu đến phòng bệnh dọn dẹp. Nàng phân phó: “Chờ các ngươi đến thì thu dọn toàn bộ ga giường, chăn gối mang đi hết, rồi chi trả cho bệnh viện theo mức giá cao gấp hai mươi lần.”
Nói xong vẫn cảm thấy chưa yên tâm, nàng tựa mép giường định tự mình gấp chăn. Nhưng từ trước tới nay nào biết cách gấp mấy thứ này, chỉ loáng thoáng cuộn lại phần ga trải giường vốn đã ướt đẫm, cuốn đại lại rồi nhét vào trong túi, sợ người khác nhìn thấy.
Vừa quay đầu lại liền chạm phải ánh mắt Hình Việt – rõ ràng muốn cười mà cố nhịn – khiến tai nàng lập tức đỏ ửng: “Ngươi cười cái gì chứ!”
Hình Việt khẽ cười phủ nhận: “Không có. Trang điểm lại đi, chỗ cổ áo còn dính kìa.”
Bộ Yểu bật dậy soi gương, quả nhiên trên da thịt toàn là “kiệt tác” của Hình Việt. Nàng trợn mắt lườm, gương mặt đầy hờn dỗi.
Hình Việt liền bước đến, tìm lọ kem nền, chấm từng chút một lên những vết hồng ửng trên da nàng, rồi dùng bông m*t tán đều. Vẫn chưa ổn, nàng lại phủ thêm chút kem che khuyết điểm, cuối cùng mới tạm che được. Nếu không đứng dưới ánh sáng mạnh thì nhìn qua cũng chẳng thấy.
“Có đói không? Đi ăn chút gì trước đã.” Hình Việt nắm tay Bộ Yểu, dắt đi về phía chợ đêm, “Ăn xong thì đi ngắm đèn lồng?”
“Không đói bụng!” Bộ Yểu phản bác ngay.
Trên phố, khắp nơi bày biện sạp hàng, náo nhiệt ồn ào. Lũ trẻ con cầm đèn, pháo sáng chạy đùa ríu rít. Chỗ thì bán mặt nạ cáo, chỗ lại có giải đố, vòng phát sáng. Ngẩng đầu nhìn, trời đầy đèn Khổng Minh bay lấp lánh.
Hình Việt chợt ngẩn ngơ. Đã bao lâu rồi nàng không cùng ai ra phố đêm Trung thu? Trước đây, mỗi năm công ty đều phát bánh Trung thu, nàng chỉ tiện tay mang về, bỏ tủ lạnh rồi để đấy, chẳng có ai cùng ăn.
Cánh tay nàng vòng chặt eo Bộ Yểu, giọng trêu chọc: “Thật không đói sao? Vừa nãy ai còn khóc nhè kêu mệt?”
Đến giờ, bên tai nàng dường như vẫn còn văng vẳng tiếng khóc nức nở của Bộ Yểu, gọi nàng “tỷ tỷ” nghe mà mềm cả lòng.
Bộ Yểu chưa có kinh nghiệm, vừa mệt vừa rối, lại chỉ biết khóc thút thít cầu xin Hình Việt, không dám khóc lớn, đáng thương đến cực điểm.
Giờ thì nàng cố chấp mạnh miệng, âm thầm véo Hình Việt một cái: “Không đói bụng!”
Hình Việt không vạch trần, chỉ cười khẽ rồi đưa nàng vào một tiệm nhỏ, chọn hộp bánh trung thu loại cổ điển – nhân liên dung trứng muối. Nàng cắt làm đôi, đưa cho Bộ Yểu một nửa, còn chuẩn bị sẵn nĩa nhỏ.
“Ngươi nói xem, sang năm có còn ăn bánh Trung thu không?” Hình Việt vừa nhìn nàng, vừa hỏi.
Kỳ thật, nàng vốn chẳng hề thích bánh Trung thu. Nhưng nếu có thể cùng người mình thích ăn, thì Trung thu mới mang chút cảm giác gia đình.
Bộ Yểu thì cái gì ngon cũng từng thử, nhưng loại bánh này vừa ngọt vừa ngấy, thực ra không hợp khẩu vị lắm. Thế nhưng trong lòng, nàng lại mong sang năm vẫn có thể cùng Hình Việt đón Trung thu.
Nàng nhai miếng bánh, liếc sang sửa lời Hình Việt: “Ngươi phải hỏi: sang năm có còn cùng ta ăn bánh Trung thu không, mới đúng.”
Tuổi này của Hình Việt, rõ ràng đã trưởng thành, vậy mà xuống giường, nói mấy lời nũng nịu kia vẫn còn mang chút thẹn thùng. Nàng l**m môi dưới, mím chặt không nói.
Nàng nhìn dọc ven đường mấy chiếc mặt nạ, lại ngẩng đầu nhìn đèn Khổng Minh trên trời, nhưng nhất quyết không nhìn Bộ Yếu.
Bộ Yếu dừng bước, nắm lấy cánh tay Hình Việt thúc giục: “Mau lên, hỏi lại một lần! Ngươi sao cứ muộn tao như vậy, chẳng bao giờ chịu nói yêu ta, chỉ biết viết văn vẻ trong tin nhắn thôi.”
Hơn nữa, ba chữ trong tin nhắn kia, cũng chưa chắc thật lòng, có khi chỉ để trấn an cảm xúc nàng mà cố ý viết ra. Cái miệng Hình Việt, quen thói lừa dối nữ nhân rồi.
Hình Việt thật hết cách với nàng, đưa trán cọ nhẹ gương mặt xinh đẹp ấy, dịu giọng hỏi: “Đại tiểu thư, sang năm còn muốn cùng ta ăn Trung thu chứ?”
Bộ Yếu chợt im lặng, không đáp lời, bắt chước dáng vẻ ban nãy của Hình Việt, ngẩng đầu nhìn phố, nhìn trời.
Nàng mua một chiếc đèn lồng, vừa làm ánh sáng soi đường, vừa dắt Hình Việt đi theo con đường quen thuộc, dẫn tới một con ngõ tối. Thừa cơ, nàng hôn mạnh lên môi Hình Việt.
“Á… Hình Việt…” Bộ Yếu đau nhói, định đưa tay chạm môi thì hai tay đã bị Hình Việt giữ chặt ra sau.
Chiếc đèn lồng rơi xuống chân. Trời vốn đã tối, nay càng mờ mịt hơn.
Hình Việt hôn môi nàng một cách thô bạo, chẳng phải chỉ muốn nghe một câu nói kia. Trong lòng nàng còn muốn hỏi nhiều hơn thế – muốn hỏi Bộ Yếu có thể chỉ yêu riêng mình nàng không, có thể xác định nàng là người duy nhất không, có thể đối đãi với nàng dịu dàng hơn, thỉnh thoảng bảo hộ nàng một chút được không.
Những điều nàng muốn, đặt trong thế giới này có vẻ hoang đường. Bởi thật ra, xét đến cùng, Bộ Yếu vốn từ gien mà ra, không có khả năng phản bội. Nếu không thích, thì sẽ trực tiếp vứt bỏ chứ chẳng bao giờ dây dưa.
Buồn cười thay, người có khả năng phản bội cao hơn lại chính là nàng – Hình Việt.
Nàng chưa từng trải qua thời kỳ đ*ng d*c, khó tránh khỏi thiên tính thôi thúc…
Trong lòng Hình Việt thoáng dấy lên sợ hãi. Nàng sợ bản thân thật sự giống như lời Bộ Yếu từng mắng: “Con chó hoang tùy hứng đ*ng d*c.”
Hôn nhau dây dưa hồi lâu, đến khi lưỡi cũng sưng đỏ, Bộ Yếu đỏ bừng mặt, chu môi hai cái, ôm lấy Hình Việt nói: “Ngươi cõng ta đi, ra ngoài kia hãy buông xuống, ta đi giày cao gót, mệt rồi.”
Con đường sỏi đá gập ghềnh, quả thật khó đi.
Hình Việt cúi xuống nhặt lại chiếc đèn lồng, đặt vào tay Bộ Yếu, chưa vội đồng ý mà khẽ nói: “Gọi ta một tiếng tỷ tỷ.”
Chưa kịp gọi, Bộ Yếu đã vươn tay vòng qua cổ nàng, ghé sát tai trêu chọc: “Lão bà, thái thái, phu nhân, tức phụ…”
Hình Việt bị nàng dọa đỏ mặt tía tai. Bình thường, nàng cũng chưa từng gọi Bộ Yếu mấy tiếng ấy, vậy mà Bộ Yếu lại tùy tiện buông miệng kêu ra.
Nàng cúi lưng xuống, chẳng đến hai giây, b** ng*c mềm mại ép sát lưng, mái tóc dài phủ xuống má khiến nàng ngứa ngáy. Trên người nàng thoang thoảng hương thơm của Bộ Yếu.
Ánh sáng mong manh từ chiếc đèn lồng chiếu xuống con đường sỏi đá, in bóng hai người quấn quýt.
Bộ Yếu biết rõ nơi này không có ai, liền vòng tay ôm lấy vai Hình Việt, thẳng thắn nói: “Hình Việt, ta muốn ở phòng tình lữ, bên trong có nhiều đồ chơi… ta muốn làm ngươi!”
Nghe vậy, Hình Việt lạnh lùng ném lại một câu: “Ngươi đến khách sạn còn phải mất nửa tiếng đọc hướng dẫn sử dụng, bằng không chẳng biết chơi thế nào đâu.”
Bộ Yếu tức đến nghiến răng: “Ai nói ta không biết? Ta biết… nhiều lắm có được không!”
Nói thì nói vậy, nhưng giọng thiếu tự tin. Nghĩ ngợi một lát, nàng lại cụp mắt, rầu rĩ: “Dù sao ta cũng không có kinh nghiệm như ngươi…”
Quả thật, kiến thức của Bộ Yếu về chuyện này hữu hạn, tất cả đều do Hình Việt dạy nàng. Ngoài những món đồ chơi Hình Việt đưa, nàng chẳng biết gì khác. Ngoài những tư thế Hình Việt chỉ, nàng cũng không rành gì thêm.
Nghe mùi chua trong giọng nàng, Hình Việt vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, định dỗ dành thì sau lưng đã vang lên giọng nhỏ nhẹ: “Hình Việt, tay ngươi còn đau không?”
“Không đau.” Nàng đáp.
Bộ Yếu im lặng vài giây, có chút bất an: “Gần ra rồi, ngươi đặt ta xuống đi.”
Dù chỉ là vài vết thương nhỏ, băng bó lại cũng không nghiêm trọng, nhưng nếu cõng nàng lâu, chắc chắn sẽ đau.
Hình Việt làm như không nghe, cứ thế cõng nàng đi hết con đường rồi mới chịu buông xuống.
Có lẽ chính Bộ Yếu cũng không biết, Hình Việt còn quý đôi chân nàng hơn cả nàng tự quý.
“Ngươi không cho ta chụp ảnh sao?” Bộ Yếu ôm đèn lồng, nghiêng đầu hỏi.
Câu hỏi làm Hình Việt sững lại. Nàng nhớ tới lời hứa trước kia, rằng sau này sẽ để Bộ Yếu chụp ảnh.
“Chụp.”
Kỹ thuật chụp ảnh của nàng chẳng ra sao, nhưng bù lại, đối tượng trước ống kính là một mỹ nhân động lòng người. Dù chụp thế nào, tấm ảnh cũng tựa như tranh nghệ thuật, đầy tính thẩm mỹ.
Bộ Yếu xem ảnh, cực kỳ hài lòng, rồi tiếp tục: “Ngươi còn phải đăng lên vòng bạn bè nữa, văn án ta nghĩ sẵn rồi. Viết: ‘Xác nhận qua ánh mắt, là mỹ nhân.’ Sau đó thêm cái icon che mắt nữa.”