Trước lúc tạ ân lui bước, Hoàng thượng hình như nhớ ra điều gì, liền sai người dâng lên một hộp gỗ, nhẹ giọng dặn:
"Đan d.ư.ợ.c lần này luyện ra không tệ, bồi bổ thân thể rất tốt."
Tô Vọng hai tay tiếp nhận, tạ ơn.
Trên xe hồi phủ, ta không kìm được mở lời:
"Không ngờ Thái hậu thủ đoạn quả quyết, mà Hoàng thượng lại thanh đạm an nhiên đến thế…"
Tô Vọng tựa người vào nhuyễn tháp, nhắm mắt trầm tư, nghe vậy khẽ cười nhạt:
"Thái hậu là phong ba trên mặt biển, còn vực sâu không đáy dưới lòng đại dương kia, mới là thứ đáng sợ nhất."
Xe ngựa bất chợt dừng lại.
Bên ngoài có người bẩm: "Binh bộ đang áp giải một toán Mặc quân vào thành, chắn lối đi."
Tô Vọng nói: "Gọi quản sự lại đây."
Chẳng bao lâu, bên ngoài vang lên một giọng nói nịnh nọt:
"Hạ quan không biết là xe của Tô đại nhân, đắc tội rồi, sẽ lập tức dẹp đường."
Tô Vọng ngữ khí không kiên nhẫn:
"Khi nào lại bắt được Mặc quân, sao ta lại không hề hay biết?"
Người kia vội đáp:
"Không lâu trước ở Hàm thành có bắt được một thống soái Mặc quân, hắn không chịu nổi hình, khai ra nhiều chuyện, mấy người này chính là thuộc hạ của hắn. Vì đề phòng Mặc quân cướp ngục, nên chưa kịp trình báo, hiện đang áp giải về chiếu ngục để tiếp tục thẩm tra."
Quả nhiên bên phố có mấy chiếc xe tù, mỗi xe giam một người, dân chúng đứng xem đều mang vẻ thương cảm.
Dạo gần đây, ta thường thấy cảnh này.
Triều đình bóc lột nặng nề, bên ngoài thành dân chúng c.h.ế.t đói đầy đường, Mặc quân lại mở kho thóc phân phát cứu đói khắp nơi, tuy bách tính không nói gì, nhưng lòng đã ngầm hướng về họ.
Ta chợt ngẩn người.
Người bị áp giải trên chiếc xe tù đầu tiên…
Giống hệt vị tướng lĩnh từng hộ tống ta nhập kinh mấy tháng trước.
14
Ta còn chưa kịp nhìn kỹ thêm lần nữa, ngoài đường đột nhiên hỗn loạn.
Có người hô lớn: "Có phản quân cướp xe!"
Lại có tiếng gào giận dữ:
"Trong cỗ xe kia là Tô tặc! Nhân cơ hội này g.i.ế.c tên cẩu quan kia! Báo thù cho huynh đệ!"
Tiếng la hét dồn dập, thế trận xem chừng không nhỏ.
Tô Vọng buông rèm xe xuống, vẫn không hề luống cuống, chỉ khẽ ra hiệu cho ta theo sát.
Hắn nhảy xuống xe, động tác lưu loát, dẫn ta rẽ vào con ngõ bên cạnh.
Tô Vọng đi đầu, ta theo giữa, thị vệ bảo vệ phía sau.
Tiếng binh khí va chạm loảng xoảng từ phía sau truyền đến, khiến lòng ta rối loạn.
Chân ta bỗng hụt một bước, ngã mạnh xuống đất.
Tô Vọng quay lại, một tay kéo ta lên. Thấy phía trước đã chặn hết đường, hắn lập tức đưa ta xen vào đám dân chạy nạn đang co cụm trong góc tường.
Ta chưa từng thấy cảnh tượng hỗn loạn như vậy, toàn thân run rẩy.
Tô Vọng liếc ta một cái, giọng trầm ổn: "Đừng sợ, rất nhanh sẽ qua thôi…"
Lời còn chưa dứt.
Hắn bỗng khựng người, cúi đầu nhìn trước n.g.ự.c mình.
Một lưỡi đoản đao cắm thẳng vào n.g.ự.c hắn.
Máu tươi lập tức trào ra, nóng hổi, đỏ tươi.
Bên cạnh, một đôi mẹ con nghèo khổ run rẩy mà gào lên: "Cẩu quan! Đáng c.h.ế.t!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mắt ta trợn to.
Tô Vọng chỉ hơi ngước mắt nhìn hai mẹ con một cái.
Đám người cầm đao chạy ngang qua, tưởng hắn đã bị đ.â.m c.h.ế.t, liền bỏ qua.
Tô Vọng nhân lúc ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, kéo phắt vào một căn nhà dân mục nát bên cạnh.
Hồng Trần Vô Định
Hắn dựa vào vách tường, một tay bóp chặt vết thương.