Đổi Trứng, Đổi Cả Một Cuộc Đời
Chuyên viên giám định ho nhẹ một tiếng, bắt đầu đọc kết quả.
“Dựa trên kết quả so sánh DNA… giữa bà Bạch Nhã Tư và cô Giang Tư Tư…”
Ông ta cố tình ngừng lại một nhịp.
Bạch Nhã Tư và Giang Quy Gia càng thêm căng thẳng, cổ rướn dài ra, như muốn dí sát tai vào miệng ông ấy.
Xung quanh, họ hàng nhà họ Giang cũng nín thở chờ xem tôi bị vạch mặt thế nào.
“… Không tồn tại quan hệ huyết thống mẹ – con.”
Không khí như bị đóng băng.
Giang Quy Gia trợn to mắt, gào lên như điên: “Không thể nào! Chắc chắn là nhầm lẫn!”
Bạch Nhã Tư cũng hét lên: “Sao có thể như thế?! Không thể nào không có quan hệ huyết thống được!”
Sắc mặt cô ta tái nhợt, lớp trang điểm tỉ mỉ cũng không giấu được nét hoảng loạn.
“Chắc ông già mắt kém đọc nhầm rồi! Đưa tôi xem!” – Giang Cách giật lấy báo cáo,
nhìn kỹ một hồi rồi ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm: “Sao… sao lại như vậy…”
Tôi khẽ gật đầu ra hiệu cho chuyên viên đọc tiếp bản xét nghiệm giữa tôi và Tư Tư.
“Dựa theo kết quả đối chiếu DNA, tôi và Tư Tư là mẹ con ruột.”
Xung quanh lập tức náo loạn.
Giang Quy Gia như bị sét đánh trúng đỉnh đầu. “Không thể nào…” – hắn lẩm bẩm đầy choáng váng.
Thấy Tư Tư, mẹ chồng và các họ hàng đều lộ rõ vẻ khó tin, tôi tốt bụng “giải thích”:
“Năm đó lúc anh giở trò, tôi đã tận mắt chứng kiến. Thế nên, tôi lặng lẽ đổi lại trứng của mình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn sắc mặt Giang Quy Gia ngày càng xám ngoét, tôi tiếp tục nói, từng chữ rõ ràng:
“À đúng rồi, tiện thể tôi còn đổi luôn tinh trùng của anh… bằng của bạn trai cũ tôi.”
Cả hội trường sững sờ c.h.ế.t lặng. Mẹ chồng giật b.ắ.n người, ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt vốn đục ngầu vì tuổi tác giờ đây tràn đầy kinh hoàng.
Tôi nhìn Giang Quy Gia, nhấn mạnh từng lời:“Tư Tư không phải con anh. Chúc mừng, anh làm bố hờ hơn hai mươi năm rồi đấy.”
Giang Quy Gia như phát điên, giật phăng tờ kết quả giám định quan hệ cha con từ tay nhân viên.
Vừa nhìn thấy kết luận, đôi mắt hắn đỏ rực như máu, lập tức lao đến định đánh tôi:
“Con tiện nhân!” – hắn gầm lên.
Nhưng vệ sĩ phía sau tôi nhanh như chớp đã bước lên chắn trước, đẩy mạnh khiến hắn ngã nhào xuống đất.
Tôi từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh băng.
Bạch Nhã Tư nghe tin như bắt được phao cứu mạng, vội lao tới bên Giang Quy Gia, giọng sắc như dao:
“Quy Gia, Tư Tư không phải con anh, tức là không phải người nhà họ Giang! Người kế thừa duy nhất chỉ có thể là Giang Cách!”
Bộ móng đỏ chót của cô ta gần như cắm cả vào tay Giang Quy Gia.
Hắn nghe xong như bừng tỉnh, lập tức đứng dậy, lảo đảo bước đến trước mặt mẹ, lúc này vẫn còn đang ngơ ngác chưa hoàn hồn.
“Mẹ! Các cô chú trong tộc! Mọi người đều thấy hết rồi! Tư Tư không phải con của con!”
Hắn chỉ thẳng vào tôi, miệng phun đầy nước bọt, gào đến rách họng:
“Nó là đứa con hoang của Hàn Vũ Đồng và tình cũ! Tuyệt đối không thể để tài sản nhà họ Giang rơi vào tay người ngoài!”
Hai mẹ con Bạch Nhã Tư cũng gào lên theo:
“Đúng rồi! Đuổi con nhỏ đó ra khỏi Giang thị đi!”
“Người thừa kế duy nhất phải là Giang Cách tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com