Dối Trá Sao Đổi Được Chân Tình

Chương 21



"Năm tôi ra khỏi trại cải tạo thiếu niên, quen được một người anh em."

"Tôi đối xử với nó bằng cả tấm lòng."

"Kết quả thì sao? Nó coi tôi là trò đùa, nửa đêm lái xe kéo tôi lết hai dặm đường."

"Từ đó trở đi, tôi ghét nhất là những kẻ lừa gạt chân tình của tôi."

"Mà em…"

"Em móc trái tim tôi ra, rồi giẫm nát nó dưới đất."

"Em cũng biết đấy, tôi luôn ăn miếng trả miếng mà."



Hắn chậm rãi rút khẩu súng từ túi ra.

Theo phân tích của cục, trong đó vẫn còn một viên đạn cuối cùng.

Lúc này, nòng súng nhắm thẳng vào tôi.

"A Thanh, hẹn gặp lại… trên thiên đường"



Tôi hét lên trước khi hắn bóp cò.

"Cẩn thận!!!"

Tầng trên sụp xuống.

Mảng đất dưới chân hắn vỡ tan.

Tôi lao đến, tóm chặt lấy hắn.

Nhưng tôi làm gì có sức mạnh nhiều đến vậy?

Tôi gắng sức ôm lấy trụ đá, giữ chặt cổ tay hắn.

Hắn bị tôi giữ lại, lơ lửng giữa không trung.

Cả tôi cũng chậm rãi trượt xuống.



"Em làm cái gì vậy??!!"

"Em không muốn sống nữa à??"

"Mau thả tay ra!"

Lần đầu tiên, tôi thấy biểu cảm kinh ngạc trong mắt hắn.

"Tại sao lại cứu tôi? Tại sao?"



Tôi gắng sức, máu từ vết thương rỉ ra, nhỏ lên tay hắn.

Hắn bắt đầu run rẩy, giọng nói cũng dần nhuốm vẻ cầu xin.

"Em làm ơn buông tay đi, được không?"

"Cứ thế này, em cũng sẽ chết mất!"

"Tôi vừa mới định giết em đấy! Tại sao phải cứu tôi?"

Tôi cắn chặt răng, dùng chút hơi tàn còn lại, gằn từng chữ:

"Anh phải sống… sống để đối mặt với sai lầm của anh."



Nhưng tôi không thể kéo hắn lên được.

Sàn dưới chân tôi cũng vỡ nát.

Chúng tôi cùng rơi xuống.

21.

"Đội trưởng Trần, một tháng vào viện hai lần."

"Tất cả đều tính vào thương tật do công vụ hết chứ?"

Người bên cạnh huých vào vai tôi, trêu chọc một câu.

Hôm nay là một ngày đặc biệt.

Tôi chính thức kết thúc ba tháng bốn ngày nằm viện.

Dù sao cũng đã trải qua mấy ca đại phẫu, bác sĩ từng nói tôi gần như không thể cứu được nữa.

Vậy mà hôm nay, tôi vẫn sống sót.



Cũng là ngày…

Hứa Xương bị tuyên án.



Đồng nghiệp đến đón tôi, cùng đến phiên tòa ngồi ghế dự thính.

Tôi không biết mình đã chờ đợi ngày này bao lâu.

Dưới đại sảnh nghiêm trang, quan tòa tuyên đọc bản án dành cho hắn.



"Đội trưởng Trần, cô nhiều tóc bạc quá đấy."

"Mới hơn ba mươi mà sao đã bạc thế này…"

Có lẽ sợ tôi căng thẳng, đồng nghiệp ngồi cạnh luôn tìm cách đổi chủ đề.

Tôi đút tay vào túi áo, hít sâu một hơi, nhìn về phía vành móng ngựa.

Xa quá, chẳng thấy rõ.



Thực ra, nhìn không rõ cũng tốt.



Chứng cứ vô cùng đầy đủ, Hứa Xương đã khai nhận tất cả.

Cộng với những tài liệu tôi thu thập suốt bao năm qua.

Không chỉ có hắn, mà cả đế chế tội phạm đứng sau lưng hắn cũng bị nhổ tận gốc.

Những năm qua, hắn và đám tay sai hoành hành ngang dọc ở Khúc Bắc.

Lần này, một mẻ lưới tóm gọn, người dân đều hân hoan vui mừng.



Cuối cùng, quan tòa đọc phán quyết.

22.

"Một."

"Cơ quan công tố cáo buộc bị cáo có hành vi phạm tội rõ ràng, có chứng cứ xác thực và đầy đủ, tội danh đã được chứng thực."

"Sau khi Hội đồng xét xử của Tòa thảo luận và quyết định, căn cứ vào Điều 294, Điều 232 cùng các quy định liên quan trong 'Luật Hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa', nay tuyên án như sau:"

"Bị cáo Hứa Xương phạm tội tổ chức, cầm đầu tổ chức xã hội đen, phạm tội cố ý giết người, cố ý gây thương tích, bắt cóc, phóng hỏa, gây rối trật tự công cộng, kinh doanh phi pháp."

"Tòa quyết định…"

"Tuyên án tử hình, thi hành ngay lập tức."



Khi những chữ đó vang lên, trong một khoảnh khắc nào đó, tôi dường như vẫn còn hoảng hốt.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

Siết chặt tay bám vào lan can.

Ở bên dưới, Hứa Xương bị dẫn đi.



Nhưng đúng vào lúc sắp bước hết bậc thang, hắn đột ngột quay đầu…

"Thanh Thanh."

Hắn gọi tôi, đứng yên tại chỗ.



Là một cái nhìn thật lâu.

Ánh mắt hắn quá mức phức tạp, phức tạp đến mức tôi không muốn nhìn vào.

Hắn nhìn tôi, từng chữ từng chữ, hỏi:

"Thanh Thanh, dù chỉ một khoảnh khắc…"

"Em đã từng yêu tôi chưa?"



"Hứa Xương, anh nhìn đây… đây là huy hiệu cảnh sát."

"Huy hiệu cảnh sát có ý nghĩa gì, anh biết không?"

"Tôi là cảnh sát."

"Thứ tôi yêu… là đất nước này."

"Đây… chính là câu trả lời của tôi."



Tôi khẽ nhếch môi.

Đây là câu cuối cùng trong đời tôi nói với hắn.

Nói xong, tôi quay người…

Bước ra khỏi phòng xử án.

Đi về phía ánh sáng.



Phía sau, vẫn có tiếng người gọi tôi.

Có lẽ là hắn.

Cũng có lẽ là ai khác.

Nhưng tôi không ngoảnh lại.

Chưa từng, dù chỉ một lần.