Dối Trá Sao Đổi Được Chân Tình

Chương 19



"Trần Nhược Thanh, trước mặt em, tôi chẳng phải chỉ là một con chó thôi sao?"

"Khiến tôi yêu em, chẳng khác nào khiến một con chó quấn chủ nhân của nó cả."

"…"

Tôi lắc đầu, chậm rãi tiến về phía hắn.

Nhưng đột nhiên, một tiếng nổ lớn chấn động vang lên.

"Đừng đến gần tôi nữa, Trần Nhược Thanh."

"Tôi đã gài mười hai quả bom trong tòa nhà này. Nếu em còn tiến thêm một bước, người của tôi sẽ kích hoạt thêm một quả."

"Bảo cảnh sát rút lui đi, nếu không, tôi không thể đảm bảo an toàn cho tất cả dân thường trong tòa nhà này."



Hắn di chuyển rất khéo, lính bắn tỉa không có cách nào nhắm trúng.

Súng vẫn chĩa vào tôi, hắn từ từ lùi về phía thang máy.

"Hứa Xương!"

Tôi gấp gáp, cất giọng gọi hắn, từng chữ một.

"Anh hãy nghĩ cho kỹ."

"Bước qua cánh cửa này, anh chính là tội phạm bị truy nã."

"…"

Thế nhưng, khẩu súng vẫn lạnh lẽo chĩa vào tôi.

"Hứa…"

Ngay khoảnh khắc tôi bước thêm một bước, tiếng súng nổ vang.

Cơn đau dữ dội ập đến, cánh tay tôi như bị khoét rỗng.

Tôi khuỵu xuống đất, máu đỏ tươi chảy dài theo cánh tay.

Mắt tôi nhìn hắn lùi dần vào thang máy.

Còi báo động và tiếng nổ vang vọng khắp nơi.

Bên cạnh tôi, một chiếc hộp lăn từ túi hắn xuống.

Mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lộng lẫy.

Có lẽ… Là món quà mà hắn chưa kịp trao đi.

18.

Tôi được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Vì cục đã kịp thời sơ tán phần lớn dân thường, nên may mắn là những vụ nổ vừa rồi không gây nhiều thương vong.

Cục cảnh sát phối hợp với đội đặc nhiệm cấp tỉnh họp khẩn suốt đêm. Sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng, thậm chí lực lượng đặc nhiệm từ nơi khác cũng được điều đến hỗ trợ.

Hứa Xương bây giờ đã trở thành tội phạm truy nã.

Tiền thưởng để lấy thông tin về hắn thậm chí đủ để trả trước một căn hộ ở trung tâm thành phố.



Tôi nằm trên giường bệnh truyền dịch, nhất quyết đòi tham gia vào chiến dịch lần này.

"Cô cứ nghỉ ngơi cho tôi!"

Cục trưởng già ấn tôi xuống giường, suýt nữa thì nhét cả quả táo trong giỏ hoa quả vào miệng tôi.

"Hứa Xương trốn không thoát đâu."

"Hiện tại, toàn bộ đường biển, đường bộ, đường hàng không đều đã bị phong tỏa. Bắt được hắn chỉ là vấn đề thời gian."

"Cô lo dưỡng thương đi, chờ tin tốt của bọn tôi."

"Biết đâu sáng mai tỉnh dậy, cô đã có thể nhìn hắn qua song sắt rồi. Đừng lo nghĩ nhiều nữa."



Bình truyền dịch lắc lư nhẹ nhàng.

Ngày tôi mới vào cục, cục trưởng vẫn là một người đàn ông trung niên chững chạc.

Vậy mà bây giờ, khóe mắt ông ấy đã đầy nếp nhăn.

Chúng tôi đã đợi khoảnh khắc này… quá lâu, quá lâu rồi.

Sau khi cục trưởng rời đi, tôi nằm một mình trên giường bệnh.

Nghiêng người, nhìn tấm rèm cửa bị gió lay động.

Không biết từ bao giờ, những cành cây khô ngoài cửa sổ đã đâm chồi xanh biếc.

Có vẻ như…

Mùa xuân của thành phố Khúc Bắc,

Sắp đến rồi.

19.

Ngày 4 tháng 2, một nguồn tin bí mật báo rằng đã phát hiện tung tích của Hứa Xương tại huyện Lô Vỹ, thành phố Khúc Bắc.

Cục cảnh sát lập tức điều động lực lượng đến truy bắt.

Tôi xin tham gia cùng, nhưng cục trưởng từ chối.

"Tôi nói này, cô dưỡng thương cho tử tế có được không?"

"Tay tôi ổn rồi mà, ngài xem, giá đỡ cũng tháo ra rồi đây này."

Tôi vung tay trước mặt ông ấy, suýt nữa thì ông ấy hoảng đến mức phải đỡ lấy tôi.

"Cô cứ ngoan ngoãn nằm trong bệnh viện cho tôi, bọn tôi không cần một đồng nghiệp quấn đầy băng gạc ra chiến trường đâu."



Cục trưởng kiên quyết từ chối, tôi đành phải nằm trở lại giường bệnh.

Nghĩ bụng, giá mà thầy còn ở đây…

Thầy nhất định sẽ tìm cách giúp tôi tham gia hành động này.

Haiz… thầy.

"Xương xanh vùi cốt trung thần, vì sao người tốt lại đoản mệnh, còn kẻ ác thì sống dai?"

Có lẽ là vì con đường lý tưởng trong lòng tôi quá gian nan, quá dài.



Nửa đêm, mười hai giờ, tôi trèo cửa sổ vào văn phòng cục trưởng.

Ánh đèn vàng nhạt vẫn hắt ra, dù đã tan ca từ lâu, ông ấy vẫn đang cắm cúi viết lách.

Vừa nhìn thấy tôi, ông ấy suýt nữa thì ném cả cây bút trên tay.

"Cô, cô, cô… Không nằm trong bệnh viện, mò đến đây làm gì?"

"Tôi khỏe lắm rồi."

"Xin cho tôi tham gia hành động truy bắt Hứa Xương!"

Tôi đứng thẳng người, giơ tay chào theo quân lệnh.

Cục trưởng sững sờ mất vài giây, rồi thở dài.

"Cô… cũng bướng y như thầy cô vậy."



Nhắc đến cái tên ấy, cả hai chúng tôi đều rơi vào trầm tư.

Tôi cúi đầu, nhẹ giọng nói:

"Tôi là người hiểu Hứa Xương nhất, trong lúc truy bắt không biết sẽ có tình huống gì xảy ra, tôi chắc chắn có thể giúp ích."